Chương 1: Ảo ảnh kì lạ
Bỉ ngạn hoa nở đỏ rực một góc cầu Nại Hà ai đi ngang cũng phải lưu luyến ánh nhìn vì màu sắc thật mê người. Dưới chân cầu có một mái nhà tranh nhỏ, có một bóng dáng đang ngồi khuấy đều một thứ gì đó trong chiếc nồi to lớn đang tỏa khói nghi ngút. Cô gái với mái tóc đen dài đang ngồi thẫn thờ nhìn những linh hồn đang xếp hàng uống canh mạnh bà. Bỗng nhiên cô cảm thấy lành lạnh sóng lưng liền quay lại sau nhìn. Xác định được là người quen liền khoanh tay thở dài đi tới.
“Mặc Y à, đừng dọa người như thế chứ. Lại có ai đắc tội với cô à?”
Mặc Y cười mỉm lại gần cô, mái tóc ngang vai màu đỏ rực như hoa bỉ ngạn khiến người nhìn không dời được ánh mắt. Trên tay cầm một túi đồ ăn nhỏ đưa cho cô gái trước mắt mình.
“Không có, chỉ là cảm thấy hôm nay linh hồn nhiều hơn mọi ngày thôi. Tháng này cũng không phải là hạn gì mà sao nhiều người xuống đây thế?” Mặc Y nhìn đoàn vong linh xếp hàng dài mà trầm tư.
Mạnh bà khui túi đồ ăn một cách thõa mãn, mắt cười nhìn cô “Không phải cô biết rõ mọi việc hay sao còn hỏi. Tôi còn đang thắc mắc tại sao đây.”
Mặc Y cười cười rồi vẫy tay với cô biến mất trong không gian. Trong một căn phòng sa hoa với đầy đủ các trang thiết bị hiện đại, máy lạnh, tủ lạnh, ti vi, máy chiếu … có ba nhân ảnh đang ngồi trên chiếc ghế sopha dài đang nhâm nhi bắp rang. Một người cỡ tuổi trung niên với thân hình mập mạp, ánh mắt cong cong hình lưỡi liềm với nụ cười quỷ dị chăm chú nhìn vào màn hình, hai người còn lại có gương mặt xinh xắn dễ thương giống nhau như đúc chỉ khác là một đen một trắng. Không hiểu đang xem gì mà ôm chặt nhau run cầm cập.
Mặc Y lại gần thì mới thấy trên màn hình đang chiếu phim kinh dị. Cô cười nham hiểm đi từ từ lại sau lưng hai kẻ đang ôm nhau run kia mà vỗ nhẹ rồi thì thầm vào tai hai người “Ta đang ở sau lưng đây..khặc khặc..”
Mặc Y lại gần thì mới thấy trên màn hình đang chiếu phim kinh dị. Cô cười nham hiểm đi từ từ lại sau lưng hai kẻ đang ôm nhau run kia mà vỗ nhẹ rồi thì thầm vào tai hai người “Ta đang ở sau lưng đây..khặc khặc..”
“Aaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!! Ma…ma…!!!!!” Cả hai người đều phóng nhanh tới ôm chặt lấy chung quỳ đang cười bò trên ghế. Nghe tiếng cười của ông hai người mới từ từ ngẩng mặt nhìn cô gái đang đứng khoanh tay cười trước mặt.
“Mặc Y à em đừng đùa ác như thế chứ, tụi anh có bệnh tim đó.” Nhân ảnh màu trắng bình tỉnh lại vuốt vuốt ngực trái của mình.
“Đúng rồi đó, tụi anh mà có chuyện gì em phải chịu trách nhiệm đó” Nhân ảnh màu đen cũng vuốt vuốt ngực mình nhìn Mặc Y giận dữ.
Mặc Y ngồi xuống cầm lấy trái táo vừa ăn vừa nói “Tiểu Bạch, tiểu Hắc hai người cũng còn trái tim để bị bệnh sao? Đã là ma rồi còn sợ ma là thế nào?”
“Ai bảo là ma thì không được sợ ma chứ, nhưng mà bộ phim này thật sự quá kinh dị, làm y như thật ấy” Tiểu Bạch nhanh chóng tắc bộ phim còn đang chiếu nhào tới ôm tay trái Mặc Y “Mà hôm nay em xuống đây làm gì? Bộ có kẻ nào trêu chọc em đúng không? Nói mau, anh sẽ xử đẹp hắn cho em.”
Mặc Y gỡ cái móng tay đang bám trên tay mình ra rồi né sang một bên tiếp tục gặm táo, không quan tâm tới kẻ đang thẫn thờ nhìn bàn tay bị hất ra của mình. Chung quỳ lại một lần nữa ôm bụng cười bò “Tiểu Bạch à, con bị hất hủi rồi đó. Hahaha”
Tiểu Hắc cũng ôm bụng cười cười chọc quê tiểu Bạch “Huynh à, Mặc Y không trêu chọc người ta đã là phước mười đời rồi, ai mà dám trêu chọc em ấy chứ. Hahaha”. Một vật thể có tên là gối ôm đáp ngay trên mặt tiểu Hắc làm hắn bật ngửa ra phía sau. Hai huynh đệ này lại bắt đầu trận chiến ném đồ không hồi kết. Chung Quỳ liền nháy mắt với Mặc Y, cả hai liền nhanh chóng biến mất khỏi bãi chiến trường trước khi bị trúng đạn lạc.
Trong một cung điện nguy nga nằm ở tầng cao nhất của địa phủ, có một nam nhân đeo mặt nạ tím đang lười biến nằm dài trên ghế quý phi. Hắn đang chăm chú nhìn vào cái điện thoại đang nhấp nháy. Nhìn từ xa cứ nghĩ rằng đang xem thứ gì đó kinh điển lắm nhưng nếu lại gần thì mới biết hắn đang chơi game Pikachu. Cảm nhận có khí tức đang đến hắn nhanh chóng ném chiếc điện thoại xuống hồ cá gần đó, trong lòng rủa thầm 18 đời tổ tông của kẻ đang tiến vào. Nhìn xuống hai người đang quỳ dưới điện, ánh mắt nhìn Chung Quỳ như dao găm nhưng nhìn vào nhân ảnh với mái tóc đỏ trong lòng bỗng thấy chột dạ.
“Lại có chuyện gì sao?” Hắn ngồi thẳng lại chăm chú nhìn Mặc Y, cũng không quên liếc qua nháy mắt với Chung Quỳ thầm hỏi chuyện.
Chung Quỳ chỉ lắc đầu đợi Mặc Y lên tiếng. Cô cười cười đứng lên lại gần cái hồ cá khiến nhân ảnh ngồi trên ghế kia trở nên cứng ngắc.
“Hóa ra Diêm La vương đại nhân dạo gần đây rất rãnh rỗi nhỉ? Còn có thói quen phá của sao?” Mặc Y vớt chiếc điện thoại đã ngủm tỏi lên huơ huơ trước mắt.
“ …!” Diêm La trầm mặt gõ gõ ngón tay vào đầu rồng trên ghế giả bộ không biết.
Chung Quỳ lại một lần nữa nhịn cười trong đau khổ tự nhủ “Một ngày đại nhân của ông đã ném không biết bao nhiêu cái điện thoại xuống hồ cá rồi.”, Mặc Y đưa điện thoại cho ông rồi chuyển một xấp hình đến trước mặt Diêm La.
“Đây là hình ảnh truy xuất từ camera đường phố, nó đã giết chết hết toàn bộ người trong gia đình các cán bộ viên chức nhà nước rồi. Đại nhân giải thích thế nào đây, rõ ràng không phải do người làm.” Mặc Y thư thả ngồi trên thành hồ cá, trong tay là một quả cầu nước có chú cá vàng bơi lội đợi nam nhân đeo mặt nạ trả lời.
Chung Quỳ cũng có một xấp hình, ảo ảnh đỏ xanh không rõ hình đang cắn nuốt một đứa bé. Sau khi nuốt chửng cũng biến mất một cách khó hiểu, không để lại một dấu vết gì. Diêm La nhìn những tấm ảnh ánh mắt ngày càng đen hơn, ánh sáng trên điện ngày càng tối lại, những cành cây xanh cũng rũ đầu run rẩy.
“Dạo gần đây có vong linh nào dám ra khỏi địa giới hay sao? Chung Quỳ, ngươi giải thích về chuyện này thế nào đây?” Diêm La ném đóng ảnh xuống dưới điện, Chung Quỳ trầm mặt nhặt lại từng tấm.
“Đại nhân, cửa ngục hôm giờ vẫn không có dấu hiệu là có vong linh thoát ra. Chuyện này cũng quá mức quỷ dị đi”. Chung Quỳ quay sang nhìn Mặc Y cầu cứu, cô ném con cá vào lại hồ rồi lại gần ông cầm lấy xấp ảnh.
“Lúc nãy ta đã tra xét cửa ngục, trên dưới 18 tầng cũng không thấy có gì bất thường. Trừ khi có kẻ thao túng cho vong linh này hóa thành lệ quỷ báo thù.” Mặc Y nhàn nhạ nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ tím trên cao “Đại nhân không dắc tội ai chứ? Có kẻ muốn giá họa cho người thì phải?”.
Diêm La trầm mặt một chút suy nghĩ xem đã gây hấn bao nhiêu người, nhưng hắn càng nghĩ càng thấy không hợp lí. Rõ ràng hắn có trêu chọc ai thì người đó cũng chẳng dám trả thù lại, bỗng dưng hắn liên tưởng đến một nhân vật rồi lẩm bẩm trong miệng “Quỷ Vô Sát..”.
“Đại nhân, hai người lại đang có âm mưu gì sao?” Chung Quỳ tỏ ra bất mãn với vị đại nhân cao quý này của mình. Ông cảm thấy hai người này mà sáp lại chắc cả thiên hạ sẽ tức chết.
Nhớ năm đó Diêm La đại nhân lấy con kỳ lân bạch ngọc trong điện của Quỷ Vô Sát, sau đó liền kéo người chạy lên thiên đình. Diêm La đại nhân đứng trước thiên đế mà khoe khoang đủ các thứ trân châu kỳ bảo khiến tất cả đều thèm thuồng. Cuối cùng thiên đế hỏi rằng hắn muốn gì, thế là đại nhân của chúng ta khoe ra một con kỳ lân bạch ngọc màu đỏ, đây là ngọc được rèn từ trong huyết trì của Quỷ Vô Sát có một không hai. Năm đó thiên đế có ý xin hắn con kỳ lân này nhưng hắn quyết không cho, thậm chí không cho nhìn tới dù chỉ một lần. Bây giờ Diêm La đại nhân lại đem ra trước mắt hắn khiến hắn tức muốn phun máu. Quỷ Vô Sát đứng bên cạnh xoa xoa đầu hắn ánh mắt nhìn Diêm La ôn nhu không thể tả. Trên dưới thiên đình lẫn địa giới đều rủa hai người vô sỉ, suốt ngày cứ khoe khoang phát cơm chó. Từ đó trở đi thiên đế cấm cửa cả hai người, nếu không có việc gấp không cần lên triều nghị sự.
Nhớ năm đó Diêm La đại nhân lấy con kỳ lân bạch ngọc trong điện của Quỷ Vô Sát, sau đó liền kéo người chạy lên thiên đình. Diêm La đại nhân đứng trước thiên đế mà khoe khoang đủ các thứ trân châu kỳ bảo khiến tất cả đều thèm thuồng. Cuối cùng thiên đế hỏi rằng hắn muốn gì, thế là đại nhân của chúng ta khoe ra một con kỳ lân bạch ngọc màu đỏ, đây là ngọc được rèn từ trong huyết trì của Quỷ Vô Sát có một không hai. Năm đó thiên đế có ý xin hắn con kỳ lân này nhưng hắn quyết không cho, thậm chí không cho nhìn tới dù chỉ một lần. Bây giờ Diêm La đại nhân lại đem ra trước mắt hắn khiến hắn tức muốn phun máu. Quỷ Vô Sát đứng bên cạnh xoa xoa đầu hắn ánh mắt nhìn Diêm La ôn nhu không thể tả. Trên dưới thiên đình lẫn địa giới đều rủa hai người vô sỉ, suốt ngày cứ khoe khoang phát cơm chó. Từ đó trở đi thiên đế cấm cửa cả hai người, nếu không có việc gấp không cần lên triều nghị sự.
Mặc Y lên tiếng trêu chọc “Dạo gần đây sao ta không thấy Sát Sát của ngươi. Hay là bị hắn làm cho liệt giường mấy ngày nên đuổi người ta đi rồi à. ”
Diêm La mặt đổi màu từ trắng sang đỏ nhìn thật vui mắt, cứ nghĩ đến cái tên kia là máu lại dâng lên tới đầu. Chưa kịp mở miệng phản bác Mặc Y lại tiếp lời “Có lẽ không phải vong linh ở địa phủ mà là lệ quỷ ở huyết động của hắn muốn giá họa cho ngươi rồi. Đào hoa ghê nhỉ.”
Ở một nơi nào đó có một nam nhân tuấn mỹ đang híp mắt tựa vào cây nhìn mặt biển đỏ đang dao động “Hắc xì!! Tên ngốc đó lại rủa ta rồi sao?”. Hắn xoa xoa mặt ngọc tím trong tay vẻ mặt tươi vui hẳn lên.
“Tạm thời cô cứ theo dõi đi, ta sẽ cho người điều tra lại việc này. Kẻ nào chán sống muốn đưa ta vào bẫy sao, để rồi xem ta trị hắn thế nào.” Nói rồi Diêm La đại nhân biến mất khỏi điện.
Mặc Y và Chung Quỳ nhịn cười đã lâu bèn cười lớn ngặt nghẻo “Ghen rồi. Hahahha”. Vị Diêm La nào đó đang cưỡi mây bỗng thấy ớn lạnh sau lưng.
Mặc Y và Chung Quỳ nhịn cười đã lâu bèn cười lớn ngặt nghẻo “Ghen rồi. Hahahha”. Vị Diêm La nào đó đang cưỡi mây bỗng thấy ớn lạnh sau lưng.
Từ thiên đình cho đến địa phủ ai ai cũng biết Quỷ Vô Sát yêu chiều Diêm La đại nhân đến mức độ nào. Có người nói năm đó Diêm La đã cứu hắn một mạng nên muốn lấy thân báo đáp suốt đời. Cũng có người nói thiên đế phái Quỷ Vô Sát canh chừng Diêm La để hắn không kiếm mình gây chuyện. Nhưng sự thật thế nào cũng chỉ có hai người họ và Mặc Y biết. Sự việc năm đó khiến cho trời đất đảo ngược thiên tai giáng xuống nhân giới trong khoảng thời gian gần 1 năm. Có đổ máu, có hy sinh, có mất mác để lập lại trật tự của trời đất.
>>> Chương sau






0 comments:
Post a Comment