Chương 13: Thần Thú Thượng Cổ
Rời
khỏi điện của Hỏa Diễm cả ba người cùng nhau về lại cung điện dưới lòng đất,
Diêm La liên tục suy nghĩ về những thứ được kể lại mà trầm tư hơn nhiều. Quỷ Vô
Sát truyền nhiệm vụ lại cho Huyết Thanh rồi mới để ý tới người bên cạnh mình vẫn
giữ một tư thế là xoa xoa cằm nhìn dưới đất mà đi. Cho đến khi thấy Diêm La sắp
đụng đầu vào cây cột lớn Quỷ Vô Sát nhanh chân đứng trước cây cột và ôm lấy người
trước mắt mình. Diêm La đụng đầu vào vòm ngực rắn chắc mềm mại liền hoàng hồn
ngẩng đầu nhìn. Quỷ Vô Sát cười cười vuốt vuốt đôi mắt màu tím xinh đẹp mà thâm
tâm bồn chồn không yên. Thấy khoảng cách giữa hai đôi môi ngày càng gần Diêm La
liền nhắm mắt lại, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không thấy được cảm giác ở môi
mình hắn liền mở mắt ra thì thấy Quỷ Vô Sát ôm bụng cười đến sống đi chết lại
liền đỏ mặt nhào tới đánh hắn túi bụi.
Lão Trần ở trong điện nhìn ra mỉm cười
trong nước mắt, ông sống đến tận tuổi này rồi chỉ mong những người ông trân quý
sống an yên hạnh phúc, năm xưa Diêm La ra đời trong chiến loạn, chưa cảm nhận
được hơi ấm của cha mẹ thì đã tan hoang cửa nhà. Trong những năm đó ông không
biết hắn sống như thế nào, có đầy đủ ấm no hạnh phúc hay không. Nhưng tất cả
không còn quan tọng nữa hiện tại ông thấy được nụ cười vui vẻ của Diêm La thì
chẳng còn gì nuối tiếc nữa. Hai người nháo một trận liền thấy Lão Trần đang đứng
nhìn cười trong nước mắt liền khó hiểu lại gần.
“
Lão Trần à, sao ông lại đứng đây vừa cười vừa khóc thế kia?” Diêm La dìu ông đến
trong điện ngồi xuống cái bàn tròn rồi rót cho ông một chén trà.
“
Lão vui vẻ trong lòng không kiềm được nước mắt thôi. Hai người đi gặp ma tôn
sao rồi?” Ông thấy hai người vui vẻ như vậy chắc là tin tốt lành.
“
Hiện tại thì vẫn như vậy thôi, mà Lão Trần, ông có nghe nói đến thần thú thượng
cổ chưa?” Diêm La nghĩ rằng ông sẽ biết, dù gì ông cũng đã sống ở đây lâu đời rồi.
Lão
Trần ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói “ Năm xưa lão có nghe quốc vương nói đến,
nhưng cho đến bây giờ vẫn không biết chính xác là nằm ở đâu. Hay hai người đến
thư phòng của quốc vương tìm thử xem.”
Diêm
La và Quỷ Vô Sát cùng đến thư phòng của Diêm Hạc, nơi đây rất rộng với nhiều kết
giới bao quanh nhưng nó lại vô hiệu đối với Diêm La. Hắn có thể đi xuyên qua
nhưng Quỷ Vô Sát lại bị luồng sức mạnh lớn đánh bật ra. Diêm La nén cười nhìn
Quỷ Vô Sát đang phủi bụi trên người, hắn trừng mắt nhìn Diêm La.
“
Còn không mau mở kết giới cho ta, rốt cuộc thì trong điện này còn bao nhiêu chỗ
cha ngươi đặt kết giới vậy hả?” Quỷ Vô Sát thật khâm phục Diêm Hạc, trong điện
đặt rất nhiều kết giới ở những nơi trọng điểm, qua nhiều năm rồi mà vẫn mạnh mẽ
như vậy, mà người chịu phản phệ nhiều nhất lại là hắn.
Khi
đã vô được bên trong thư phòng cả hai mới hết hồn thêm lần nữa, kết cấu theo
hình vòng cung, xunh quanh đều là những kệ sách và kinh thư dày đặc, chính giữa
sàn là một đạo chú hình bắt quái trận với bốn cạnh lần lượt là những hình vẽ
chu tước, huyền vũ, bạch hổ và thanh long. Cả bốn hình vẽ đó đều phát ra ánh
sáng tượng trưng cho nó nhấp nháy liên tục.
“
La nhi, ngươi nghĩ xem cha ngươi có bao nhiêu lợi hại vậy mà vẫn thua dưới tay
tên Thiên hoàng kia thế?” Quỷ Vô Sát không dám tin những gì mình nhìn thấy.
Quay sang nhìn Diêm La cũng đang ngỡ ngàng nhìn dáo dác khắp nơi.
“
Nếu ta đoán không lầm thì Thiên hoàng chết tiệt kia dùng chiêu đánh lén.” Diêm
La lại đàn nhìn trận đồ bát quái trên sàn như nghiệm ra được điều gì đó.
“
Những hình này đều hướng đến một Phương, ngươi nghĩ xem nếu chúng ta đi theo những
phương hướng này sẽ tìm được thần thú chứ?” Quỷ Vô Sát sờ tay lên những hình vẽ
cảm giác như có một luồng sức mạnh nào đó đang kêu gọi mãnh liệt.
“
Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta đi tìm Phượng Vũ đi, chắc nó có thể cảm nhận được đấy.”
Hai
người đi tìm Phượng Vũ nhưng không thấy nó đâu, hỏi Lão Trần mới biết nó đang nằm
ngủ ở trên cây khổng tước trước phòng của Diêm Hạc. Lão Trần cũng nói cho hắn biết Phượng
Vũ rất thích cái cây đó, nó chính là nơi giúp nó tu luyện và cũng là nơi gần nhất
với quốc vương và hoàng hậu. Lại gần thì thấy một con phượng hoàng vàng óng
đang nằm ngủ an ổn trên cây. Cây cổ thụ lớn với những cành lá màu tím óng ánh
làm toát lên vẻ huyền bí lạ thường. Như cảm nhận được có người đến Phượng Vũ mở
mắt biến thành hình người đứng trên cây. Thấy Diêm La nó liền nhảy xuống cuối
người chào.
“
Đại quân người về rồi sao, mọi việc suông sẻ chứ?” Giọng nói đầy phấn khích của
nó khiến Diêm La cảm thấy mủi lòng. Hắn xoa xoa đầu nó rồi cùng ngồi xuống cái
bàn gần đó.
“
Ngươi có muốn biến trở lại màu tím như xưa không?” Diêm La cảm thấy màu vàng chết
tiệt kia thật chướng mắt.
“
Đương nhiên là muốn, người có thể biến ta trở về được như ngày xưa sao?” Phượng
Vũ phấn khích nhảy người đứng lên, hai mắt long lanh nhìn hắn.
“
Ta chưa làm bao giờ nhưng sẽ nghiên cứu thử xem, nếu tùy tiện làm sẽ ảnh hưởng
đến linh lực của ngươi. Mà ngươi có nghe cha mẹ ta nhắc đến thần thú thượng cổ
không?” Diêm La quay sang nhìn nó chầm chầm.
“
Có nghe đến, nhưng năm đó quốc vương đã phong ấn chúng nó lại rồi.” Phượng Vũ
nghe đến thần thú thượng cổ liền không vui vẻ, gương mặt nhìn rất tức giận.
“
Sao ngươi có vẻ giận dỗi thế?” Quỷ Vô Sát thấy nó đnag nhăn nhó liền hỏi.
“
Bốn tên đó suốt ngày dành chủ nhân với ta, thật đáng ghét.” Phượng Vũ khoanh
tay phồng má nhìn chằm chằm bốn hướng.
“
Vậy ngươi biết chúng nó ở đâu đúng không? Dẫn bọn ta đến đó đi.” Diêm La như mừng
rỡ nắm lấy tay nó, Quỷ Vô Sát nhìn chằm chằm bàn tay kia rồi hung hang kéo lại.
“
Không cần phải tìm đâu, người muốn gặp thì cứ kêu tụi nó tới đây thôi.” Nói
xong Phượng Vũ hóa thành phượng hoàng bay lên trời mỗi hướng nó đều truyền đi một
luồng năng lượng. Xong rồi biến lại hình người nhàn nhạ uống trà, trong chốc
lát từ bốn hướng có bốn luồng ánh sáng xanh đỏ trắng vàng bay đến trong sân.
Nhìn ba nam một nữ đang quỳ trước mắt mình Diêm La cảm giác như mọi thứ không thực cho lắm. Hắn không ngờ được mình lại có thể tìm thấy bọn chúng dễ dàng như vậy.
Nam tử với mái tóc dài màu xanh lá cây nhào đến ôm lấy Phượng Vũ mừng rỡ.
“
Vũ nhi ta nhớ người chết đi được, bao lâu nay ngươi ở đâu thế hả?” Phượng Vũ bị
ôm liền la oai oái nhảy ra sau lưng Diêm La trừng mắt.
“
Cái tên xanh lè kia ngươi tránh xa ta ra, có tin ta nói đại quân nhốt ngươi lại
không hả.” Phượng Vũ dè chừng nhìn bốn người trước mắt.
Thanh
Long cười cười như đứa trẻ được kẹo, nữ tử áo trắng với mái tóc ngắn ngang vai
lại gần nhìn kỹ Diêm La một hồi rồi nhận xét “ Đúng là giống với chủ nhân như
đúc nhỉ, ta còn tưởng năm đó người đã bị tên Thiên hoàng chết tiệt kia diệt khẩu
rồi chứ.”
Nam
tử áo đỏ cốc đầu cô một cái rồi lại gần Diêm La “ Đại quân người đừng để bụng Bạch
Hổ còn nhỏ nên không biết nặng nhẹ.”
Nam
tử áo vàng cũng cung kính nói “ Đúng vậy, người đừng chấp nhất nó làm chi cho mệt,
đến tuổi lấy chồng rồi nên gắt gỏng thế đấy.” hắn vừa nói xong liền bị Bạch Hổ nhào đến đánh cho bờm đầu.
Diêm
La cố gắng tiếp nhận những gì đang diễn ra trước mắt mình, Quỷ Vô Sát cũng mơ hồ
“ Các ngươi thần thông quảng đại như vậy mà năm đó lại không bảo vệ được quốc
vương và hoàng hậu sao?”
Lời
vừa dứt thì bốn nhân ảnh kia liền đứng yên bất động, không khí như giảm xuống
hàng ngàn độ âm u. Phượng Vũ biết những lời đó như nhắc lại nỗi đau cũng như sự
sỉ nhục đối với bốn người kia.
“
Đại quân, không thể trách họ được, năm đó chính là quốc vương không cho phép họ
tham chiến.” Phượng Vũ giải thích sự tình, Bạch Hổ òa khóc nhào đến quỳ trước
chân Diêm La thúc thích nói.
“
Đại quân, chúng ta có lỗi người, chúng ta mang danh thần thú nhưng lại trơ mắt
nhìn chủ nhân bị Thiên hoàng sát hại.
Diêm
La đỡ Bạch Hổ đứng lên rồi hỏi “ Tại sao năm đó phụ vương của ta không cho các
ngươi tham chiến?”
Chu
tước cất lời giải thích “ Vì người muốn lưu lại chúng ta để bảo vệ Tử Long Đại
Lục.”
Thanh
Long nói thêm “ Nói đúng ra là chừa lại một con đường sống cho thần dân trong đại
lục, nếu năm đó chúng ta cùng quyết chiến thì có lẽ tất cả sẽ bị tiêu diệt.”
Nam
tử áo xanh màu biển lúc này mới lên tiếng, giọng nói của hắn trầm ngâm như sóng
biển “ Bốn người chúng ta phải trấn giữ bốn hướng để đảm bảo sự an toàn của
cung điện dưới đất này. Quốc vương đến cuối cùng vẫn chỉ nghĩ đến sự sống cho
thần dân nơi đây.”
Quỷ
Vô Sát như muốn biết thêm về trận chiến năm đó vì hắn muốn biết cha của mình cuối
cùng vì sao mà mất mạng “ Các ngươi biết Quỷ Diễm cha của ta chứ?”
Huyền
Vũ gật đầu “ Có, năm đó cũng nhờ có hắn mà chúng ta mới thoát thân được.”
Lại
một lần nữa Quỷ Vô Sát chắc chắn rằng cái chết của cha hắn có liên quan trực tiếp
đến Thiên giới. Diêm La cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, mọi việc như dần
dần sáng tỏ tiêu diệt Tử Long Đại Lục là một âm mưu đã ấp ủ và có sự chuẩn bị kỹ
càng từ trước. Bỗng nhiên trên trời có tiếng động lớn cả bốn người dường như nhận
thấy được điều gì đó liền thoắt một cái biến mất trong không gian. Phượng Vũ
cũng cảm thấy được liền nói một câu với Diêm La rồi cũng biến mất “ Đại quân,
là người của Thiên giới đến, tạm thời chúng tôi sẽ tránh đi để không đánh rắn động
cỏ.”
Chương trước >>> Chương sau






0 comments:
Post a Comment