Lavender hạnh phúc - Chương 7


Trong văn phòng của Dịch Tề có một chàng trai đang nằm dài trên ghế bành, điện thoại nhấp nháy liên tục nhưng cậu chẳng bận tâm đến. Ánh mắt tập trung nhìn vào màn hình latop, mái tóc màu hạt dẻ phủ xuống đôi chan mày đang cau lại. Một vài phút sau cậu cầm điện thoại nghe máy.

“ Có việc gì?”

“ Sếp, bên cảng thông báo 12h đêm nay sẽ có chuyến tàu từ Thái Lan đến.”

“ Huy động người mai phục xung quanh, nhớ mặc áo chống đạn đầy đủ, tôi không muốn hy sinh một ai như lần trước.”

“Rõ!”

Thiên Hưởng xoa xoa trán rồi tắt điện thoại, cửa phòng mở ra Vân Cửu khoanh tay đi từ từ lại gần thấy dáng vẻ mệt mỏi của người trước mắt liền muốn chọc ghẹo một chút. Vân Cửu lấy cây chổi lông gà nhỏ trên bàn rồi vòng ra sau lưng Thiên Hưởng, nhẹ nhàng quét sau cổ của cậu. Người đang nằm trên ghê liền giật người dậy la toáng lên.

“ A a a a a…ma” Thiên Hưởng cuộn người trốn sau cái tủ rượu lớn.

“ Hahahhaahahah!” Vân Cửu cười bò ra sàn nhà.

Thiên Hưởng bình tĩnh lại nhìn cái kẻ đang cười bò lăn lốc dưới sàn liền nổi điên nhào đến đè lên người Vân Cửu, dùng tay kẹp cổ anh lại.

“ Anh dám chọc em hả,  hả, muốn chết không!”

“ Ặc…buông ra… anh sắp ngạt…thở rồi..” Vân Cửu đâu hàng xin tha, tuy Thiên Hưởng có dáng người nhỏ nhắn nhưng lực tay không thể xem thường được.

Cậu buông Vân Cửu ra rồi ngồi đàng hoàng lại trên ghế, Vân Cửu cũng phủi phủi người rồi nhìn vào màn hình máy tính đang nhấp nháy.

“ Quao, công nghệ mới à? Cho anh được không?” Vân Cửu đưa tay muốn điều khiển thì bị Thiên Hưởng khẽ một cái rồi kéo laptop về phía mình.

“ Này là bảo mật quốc gia không thể cho anh được. Sao anh có vẻ rãnh rỗi thế, công ty không có việc gì làm ?”

Vân Cửu nhướng nhướng mày nhìn tên nhóc trước mắt đang dạy dời anh: “ Anh đây đã có đội ngũ tinh nhuệ thì cần gì phải ra tay hả?”

Thiên Hưởng tặng cho anh ánh nhìn khinh thường: “ Tề ca luôn nỗ lực mỗi ngày chỉ có mình anh là lêu lổng.”

“ Nè nè, em đừng có so sánh anh với cái tên cuồng việc kia. Suốt ngày làm việc có gì hay ho chứ. Rồi tới lúc già rồi cũng cô đơn một mình. Ôm tiền xuống mồ à.”

Thiên Hưởng suy nghĩ một chút cũng đồng tình “ Đúng vậy, em thấy anh ấy cứ lẫm lũi trong cái văn phòng này. Anh không làm mai cho ảnh một cô nào đi?”

“ Anh có nghe lầm không vậy? Không phải em tuyên bố Tề là của em không cho phép ai đụng vô à?” Vân Cửu mở to mắt nhìn người trước mắt mình.

“ Dù gì em cũng không thể nhìn anh ấy cô độc tới già được.”

Cả hai người đang bàn về nhân sinh cho Dịch Tề còn anh thì đang ngồi trong nhà hàng bàn việc với đối tác. Miêu Mạc nghiêm túc ghi lại những gì nghe được trong cuộc đàm phán hợp đồng này. Dáng vẻ nghiêm túc không một chút lơ là của Dịch Tề luôn khiến cô mê mẩn. Miêu Mạc nghĩ thì ra dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của đàn ông lại thu hút đến vậy.

“ Dịch tổng, như vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.” Người đàn ông trung niên cười hiền hòa đứng lên đưa tay ra trước mắt khiến Miêu Mạc hoàng hồn cũng vội vã đứng lên.

“ Vâng, hợp tác vui vẻ. Ngài đi thong thả!” Dịch Tề cũng bắt tay và tiễn ông ra cửa.

Dịch Tề quay lưng nhìn Miêu Mạc đang thu dọn đồ liền lên tiếng “ Chúng ta đi ăn rồi về công ty.”

Nói xong anh cũng quay lưng đi không đợi cô trả lời, Miêu Mạc nhìn bóng lưng cao ngạo kia liền mỉm cười đuổi theo. Cả hai cùng đến phía dưới sảnh ăn trưa, Dịch Tề chỉ ăn một chút cá ngừ nướng rồi nhìn cái người đang ăn bất chấp trước mắt mình. Miêu Mạc bị nghẹn khi thấy ánh mắt chăm chú của anh nhìn mình, cô uống một ngụm nước rồi ngưng lại công việc ăn uống.

“ Anh có gì muốn nói sao?”

“ Cô bị bỏ đói sao?” Dịch Tề cau mày nhìn chồng đĩa chất cao bên cạnh Miêu Mạc.

“ Không có.. chỉ là đồ ăn ngon nên …” Càng nói cô càng cúi đầu, cảm thấy thật mất mặt.

“ Cô và Vân Cửu tình cảm rất tốt?” Dịch tề uống một chút rượu rồi hỏi.

Miêu Mạc cố gắng gượng xuống cơn xấu hổ đối mặt nói chuyện “ Là bạn đại học nên cũng có chút thân thiết. Anh không nhớ tôi thật sao?”

Dịch Tề nhìn cô một lúc rồi quay mắt sang kêu phục vụ tính tiền “ Tôi gặp rất nhiều người không thể nhớ hết tất cả.”

“ Vậy anh có thể ghi nhớ em từ bây giờ được không?” Miêu Mạc tròn mắt nhìn mong muốn anh sẽ gật đầu.

Dịch Tề ngẫm nghĩ một chút rồi đứng lên ra cửa không cho cô một câu trả lời nào, cô cũng đứng lên đi sau lưng anh. Miêu Mạc cúi đầu đi không biết anh đã đứng lại thế là cô đâm đầu vào lưng anh rồi theo phản xạ mà lùi lại hai bước. Thân người Dịch Tề bỗng run lên một chút rồi điềm đàm nói “ Có thể!”

Miêu Mạc kinh ngạc ngẩng mặt nhìn người phía trước đã bước lên xe, cô thẫn thờ một lúc rồi chạy nhanh theo. Về đến công ty Dịch Tề không nói lời nào với cô nữa lên thẳng phòng làm việc. Miêu Mạc thở dài rồi cũng về vị trí của mình, cả phòng thấy cô ảo não trở về liền hỏi thăm.

“ Chị Mạc, Dịch tổng làm khó chị sao?” Vi Hữu nhanh chóng lại gần cô hỏi.

“ Không, mọi việc đã ổn thỏa rồi.” Miêu Mạc đưa hồ sơ sang cho Mặc Ưu rồi mở điện thoại nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời của Vân Cửu.

Dịch Tề vừa vô tới phòng làm việc thì thấy hai tên nào đó đang ngồi chơi game một cách hung phấn, dưới sàn đầy những thức ăn vặt vung vãi nhìn căn phòng tơi tả hơn bao giờ hết. Nhưng hai kẻ kia vẫn vô tư chơi mà không để ý Dịch Tề đang tiến lại gần ổ điện, anh đưa tay kéo ra phích cắm, màn hình găm lập tức tối đen.

Vân Cửu và Thiên Hưởng cùng một lời “ Ai cả gan tắt của ông?!!!!”

Cùng quay sang thấy Dịch Tề đang cầm sợi dây điện trên tay, cả hai cùng đổ mồ hôi hột rợn cả người vì ánh mắt hết sức thâm tình của anh. Hình ảnh tiếp theo là hai tên nào đó lom khom dọn dẹp lại văn phòng, kèm theo hai cục u trên đầu mỗi người hết sức đẹp mắt.

“ Đại ca, lần này em sẽ về làm việc tại Giang Tô luôn. Chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.” Thiên Hưởng nhào tới ôm chằm lấy cánh tay của Dịch Tề, nhưng chưa kịp đụng tới cánh tay Dịch Tề né ra khiến cậu ngã ra sàn.

“ Hahaha, Thiên Hưởng, em bị té hoài mà không rút kinh nghiệm à.” Vân Cửu cười trên nỗi đau của người khác thì nhận lấy ánh mắt khinh thường của Dịch Tề đành im bặt.

Dịch Tề nhìn Vân Cửu chằm chằm kèm theo đe dọa “ Cậu rãnh rỗi không có gì làm?”

“ Có có, tui đi ngay đây. Bye!” Nói rồi anh chạy nhanh ra cửa và biến mất dạng.

Chương trước >>> Chương sau

0 comments:

Post a Comment