Lavender Hạnh Phúc_Chương 6


Vân Cửu đứng trong quầy nhìn Miêu Mạc một lúc rồi cũng quay người đi vào phòng vip trên sân thượng. Đây là phòng dành riêng cho Dịch tề được thiết kế hoàn toàn bằng kính thủy tinh có thể nhìn hết toàn phong cảnh thành phố về đêm, bên trong phòng có một bể bơi, một quầy rượu và một cái ghế sopha dài. Dịch Tề đang ngồi trên mặt đá của hồ bơi, lưng tựa vào thành cầu thang đi xuống hồ mắt nhắm lại.

“Cậu sao thế?” Vân Cửu lại ngồi đối diện với anh.

Dịch Tề đặt cái ly đã cạn rượu xuống mặt đá rồi mở mắt nhìn người đối diện: “Không có gì, loại rượu lần này có thể an thần à, uống một chút cảm giác không tệ.”

Vân Cửu cười tươi: “Đương nhiên, mình ủ cũng gần 1 năm rồi đó, cũng chỉ để cho cậu uống thôi.”

“Cảm ơn nhé, mà tình hình công ty cậu sao rồi? Nghe nói đang gặp khó khăn sao?”

Dịch Tề tiến lại quầy rót thêm một ly rượu nữa đợi Vân Cửu trả lời.

Vân Cửu: “Cũng không đến nỗi nào, lão ta muốn gây khó dễ cho mình đâu phải chuyện lạ.”

Dịch Tề: “Nhưng nếu cứ như thế, mấy tên cổ đông bị mua chuộc hết thì thế nào?”

Vân Cửu sáp lại gần Dịch Tề khiến anh lui lại về sau vài bước vẻ mặt thận trọng: “Nếu mình phá sản rồi cậu nuôi mình nhé!”

“Lúc trước đã bảo về làm chung với mình cậu không chịu, giờ vô thế lại muốn tìm mình ăn vạ à? Mơ đẹp ghê nhỉ Vân tổng.” Dịch Tề đẩy hắn ra lại ghế ngồi.

Vân Cửu cũng ngồi xuống ghế thở dài: “Ai mà biết lão ta bám dai như đĩa thế chứ, ơn nghĩa ngày xưa cũng đã trả hết vậy mà..”

Dịch Tề: “Lão cáo già đó tham vọng không nhỏ đâu, bao năm qua bị mình cướp hết mấy cái hợp đồng lớn, chắc đang giận cá chém thớt.”

“Hay cậu làm cho lão ta phá sản luôn đi.” Vân Cửu trợn mắt đề nghị.

Dịch Tề cười cười: “Mình đang chuẩn bị tranh với lão ta dự án với Phiêu Diêu, ra tay với cậu chắc đang muốn làm mình phân tâm đây.”

“Việc gì phải làm thế, trực tiếp đối phó cậu không được sao mà phải đá qua đây.” Vân Cửu phẫn nộ.

“Nếu cậu phá sản mình đương nhiên sẽ giúp cậu xoay vốn, nhưng như vậy dự án của mình sẽ không kịp. Kế hoạch cũng hoàn hảo đó.” Dịch Tề chậc lưỡi.

Vân Cửu: “Cậu cũng có lúc thiếu tiền, phi lí vậy mà cũng nghĩ ra hở?”

Dịch Tề: “Vừa rồi bản thiết kế bị công bố trước thời hạn công ty đã chịu mất đi một số tiền rồi. Dự án lần này số vốn đổ vào không phải ít, Phiêu Diêu cũng không phải đơn giãn.”

“Đại gia à, cậu sao có thể nói với thái độ thản nhiên thế? Ít ra cũng phải tỏ ra lo lắng một chút chứ?” Vân Cửu thật không hiểu nổi nhìn trời.

“Binh tới thì chặn, lo trước lo sau cũng chẳng ít gì. Nếu muốn đảm bảo thì mình phải nắm thóp của lão trước đã.” Dịch Tề cười cười nham hiểm.

Vân Cửu nghe được sự nguy hiểm mở to mắt: “Ý là cậu đã nắm thóp của lão rồi sao?”

“Con trai lão đang chuẩn bị chuyển một lô hàng trắng về cảng. Nếu cho thằng nhóc kia biết chắc nó mừng khóc đấy.” Dịch Tề ngửa đầu uống cạn ly rượu.

“Hàng gì? Nhóc nào?” Vân Cửu ngáo ngơ hỏi.

Dịch Tề cau mày cốc mạnh lên đầu hắn một cái: “Hôm nay ra đường bõ não ở nhà à?”

“Cậu cứ nói lấp lửng thế ai mà hiểu hử?” Vân Cửu xoa xoa đầu.

Dịch Tề: “Thiên Hưởng không phải đang truy lùng bọn buôn ma túy à. Lần này nhóc đó hốt được lô hàng của con trai lão không phải là mừng khóc à.”

Vân Cửu: “Không phải nó đang ở Mỹ sao? Về lúc nào thế?”

Dịch Tề: “Vừa về tối qua, có nhắn tin cho mình, ngày mai sẽ tới công ty gặp mặt.”

“Thằng nhóc đó suốt ngày cứ bám lấy cậu là thế nào?” Mặc dù chơi thân với nhau nhưng Thiên Hưởng rất yêu quý Dịch Tề, nếu ai dám đụng đến anh cậu nhóc sẽ không bỏ qua.

“Ai bảo cậu lúc nào cũng chọc ghẹo nó làm gì.” Dịch Tề nhìn bầu trời đầy sao rơi vào suy nghĩ trầm tư.

Thiên Hưởng là một cảnh sát trẻ, cả ba gặp nhau trong trung tâm luyện súng, ngày đó Thiên Hưởng không may ngất xĩu tại phòng tập được hai người đưa đến bệnh viện. Thế là thân nhau từ đó, Thiên Hưởng nhỏ tuổi hơn hai người cứ như một cậu em nhỏ lúc nào cũng làm nũng. Nhưng khi ở cục cảnh sát thì thái độ lại nghiêm túc đến đáng sợ.

Miêu Mạc và Cát Lê thưởng thức rượu xong cùng nhau tản bộ về nhà, cả hai không nói gì dường như đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Miêu Mạc nhìn về phía những ánh đèn kéo dài theo dọc bờ sông mà thẫn thờ, Cát Lê như cảm giác được cô đang có chuyện gì đó liền hỏi.

“Cậu sao thế? Có gì thì cứ nói ra với mình đừng giữ trong lòng.”

Miêu Mạc: “Không biết đến bao giờ anh ấy có thể nói chuyện bình thường với mình.”

Cát Lê: “Anh ta nói chuyện không bình thường à?”

Miêu Mạc nghe xong cũng bật cười: “Không phải không bình thường mà là không có cảm xúc gì cả. Giống như người xa lạ.”

Cát Lê: “Cậu vẫn chưa thổ lộ với anh ta à?”

Miêu Mạc: “Cơ hội nói chuyện cũng chẳng có chứ nói chi đến thổ lộ. Mình muốn nói anh ấy lại lãng sang một chuyện khác.”

Cát Lê choàng tay lên vai Miêu Mạc vỗ vỗ: “Cậu đừng buồn, có công mài sắt có ngày nên kim mà. Dưa hái xanh không ngọt, vẫn là từ từ làm anh ấy quen với sự hiện diện của cậu, rồi từ đó tấn công là được.”

Miêu Mạc gật đầu cười cười, hai người cùng đi nhanh về phòng, ngày mai sẽ là một ngày dài đối với họ.

Buổi sáng bắt đầu với một cơn mưa nhỏ rồi to dần, Miêu Mạc cầm dù đi trong mưa một cách vui vẻ. từ xa cô thấy Vi Hữu đang loay hoay với một chồng giấy tờ liền nhanh chân chạy đến phụ.

“Sáng sớm cậu lôi đâu ra nhiều giấy tờ thế này?” Miêu Mạc vắt cây dù lên cổ tay rồi đỡ một nữa cho Vi Hữu.

Cậu cũng sang một nữa cho Miêu Mạc rồi thở dài: “Dự án với Phiêu Diêu đợt này rất quan trọng với công ty, số vốn bõ ra rất lớn nếu làm không xong boss sẽ lấy mạng em mất.”

“Không phải nói chị Ưu với chị làm sao? Em bị kéo vô lúc nào?” Miêu Mạc nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước, rõ ràng là giao cho cô vs Mặc Ưu đảm nhiệm.

“Đêm qua boss gửi mail, nâng cấp dự án lên nên hiện tại em và cả Văn Hy cũng phải bắt tay vô phụ chị với chị Ưu đấy.” Vi Hữu bấm thang máy chen chúc với những đồng nghiệp khác trong thang máy. Mọi người thấy người của phòng pháp lí liền nhanh chân nhường chỗ.

Đặt hồ sơ lên bàn xong Miêu Mạc mới giật mình khi thấy Văn Hy với đôi mắt thâm quần đang nằm dài giả chết trên bàn.

“Đừng nói với tôi là cậu tăng ca cả đêm qua nhé?”

Văn Hy giật giật mí mắt rồi ngồi dậy lắc lắc cái cổ vang lên hai tiếng rắc rắc: “Đúng vậy ạ, đêm qua boss gọi cho em bắt em đem hết tưu liệu về Phiêu Diêu ra đối chứng. Rạng sáng nay em mới xem xong, đành ngủ lại văn phòng luôn.”

Miêu Mạc cảm thấy mình chẳng làm được gì trong khi mọi người đều mệt mỏi thế: “Tại sao tôi không được thông báo tăng ca cùng mọi người?”

“Hôm qua muộn rồi nên chị mới nói mọi người không cần nhắn em, dù gì em cũng mới vô, dồn dập công việc quá cũng không tốt.” Mặc Ưu từ nhà vệ sinh ra vừa ngáp vừa nói.

“Nếu vậy bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi, em sẽ làm tiếp những việc còn lại.” Miêu Mạc ôm hết những chồng giấy dày đặt sang bàn mình. Cả ba người đều tròn mắt nhìn cô.

Mặc Ưu đè lại những giấy tờ trên bàn mình trước khi Miêu Mạc đem đi: “Không sao đâu, tụi chị đã quen với những thời khắc kinh dị này rồi. Hiện tại mỗi người một tay làm cho nhanh là được.”

“Chị Mạc, buổi trưa nay em với boss sẽ đi gặp mặt với người đại diện của Phiêu Diêu, hay chị đi thay em nha, mắt em sắp mở không nổi rồi” Văn Hy nhoài người ra bàn ngáp dài.

“Đi thay được sao? Boss đồng ý chứ?” Miêu Mạc như đang mừng rỡ nhìn chằm chằm Văn Hy.

“Được chứ, em sẽ nói với boss, chị tỉnh táo đi sẽ tốt hơn, em thwujc sự cần ngủ một giấc.” từ hôm qua tính đến hôm nay thì Văn Hy chỉ ngủ được 30 phút, cho dù có siêu phàm đến đâu thì cũng là con người cần được nghỉ ngơi.

Cậu nhắn cho Dịch Tề xong không đợi tin nhắn trả lời mà trực tiếp đi vào mộng đẹp. Miêu Mạc sắp xếp lại hồ sơ rồi nhanh chóng đi ra cổng đợi Dịch tề. Đúng 1h trưa Dịch Tề từ thang máy đi ra thấy Miêu Mạc tươi tắn đứng đợi liền dừng bước chân. Lấy điện thoại ra tính gọi cho Văn Hy nhưng thấy tin nhắn của cậu anh liền lặng lẽ cất điện thoại.

“Đi thôi.” Dịch Tể bước tới cổng để lại một câu rồi trực tiếp đi ra cửa.

Miêu Mạc thấy anh đi khuất rồi mới nhanh chóng chạy theo lên xe, trong xe không ai nói tiếng nào. Dịch Tề chăm chú vào laptop xung quanh tỏa không khí giá lạnh, gương mặt không biểu cảm gì.

“Dịch tổng,…em…. em hỏi anh cái này được không?” Miêu Mạc chần chừ một chút cũng mạnh dạn cất tiếng.

“Nếu là chuyện công việc thì tôi có thể trả lời.” Giọng nói lạnh nhạt cất lên.

“Đương nhiên là công việc, em muốn hỏi là chốc nữa gặp đối tác thì em cần làm gì ạ?” Miêu Mạc đã biết nhưng vẫn hỏi vì chỉ muốn nói chuyện với anh.

Dịch Tề ngưng nhìn laptop mà ngẩng mặt nhìn cô: “Văn Hy không nói cho cô biết mà cả gan dám để cô đi với tôi?”

Miêu Mạc bị anh nhìn nghiêm nghị liền đập mạnh trái tim: “Có nói, nhưng nếu anh nhắc lại lần nữa em sẽ làm tốt hơn.”

“Cô chỉ cần làm những gì cần làm thôi, có gì phát sinh tôi sẽ tự giải quyết.”


Dịch Tề nói xong liền lấy điện thoại gọi cho Thiên Hưởng, Miêu Mạc thấy anh đang nói chuyện hết mực thoải mái trong lòng dâng lên một chuỗi chua chát, cô tự hỏi vì sao anh không thể nói chuyện với cô như vậy. 


“Anh đang đi họp với đối tác, em tới thì cứ ngồi ở văn phòng đợi đi, nếu buồn thì gọi Vân Cửu qua chơi, tên đó đang rãnh rỗi lắm.”


Dịch Tề nói xong liền cúp máy, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm liền nhíu mày quay sang. Miêu Mạc giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Vân Cửu. Nhưng người ngàn năm không bao giờ trả lời cô trễ quá ba giây, vậy mà đã qua mười phút vẫn không trả lời lại.


0 comments:

Post a Comment