Chương 11: Ma Tôn Hỏa Diệm
Diêm
La đi vòng quanh địa đạo được cha mình tạo ra mà cảm thấy thật khâm phục. Phải
cường đại đến nhường nào mới có thể duy trì được linh lực bao nhiêu năm qua để
tạo sự sống cho người dân ở đây. Diêm La đi đến đâu cũng có người dân chào hỏi
hắn nhiệt tình, đôi khi lại có người cho hắn một vài món ăn vặt, bày trẻ con
nhìn thấy hắn lại cứ ríu rít xin kẹo. Có
đứa thì đòi hắn kể chuyện cho nghe, thế là Diêm La đại nhân mải mê chơi với lũ
trẻ bỏ rơi ai đó đnag ngồi đợi hắn trong điện. Đang ngồi trông ngóng Diêm La
thì Bạch Chu đến báo cáo với hắn.
“Thưa vương, nhưng người dân năm đó được đại vương đem về vẫn sống an ổn ở phía
Tây, hiện tại ra lệnh cho người đưa họ đến đây hay sao ạ?” Bạch Chu nhìn cung
điện xinh đjep lỗng lẫy đã được trang hoàng lại ngẩn ngơ.
“Hiện tại cứ để họ sống ở đó đi, cho ngươi chuẩn bị đưa những người ở đây đến đó
cùng tụ hợp với họ. Nơi đây linh lực sắp hết rồi, họ cần phải sống dưới ánh mặt
trời.” Quỷ Vô Sát thấy nhân ảnh màu tím đang đi vào liền chạy lại.
“Ngươi đi đâu từ sớm đến giờ, ta có tin tức tốt cho ngươi nè.” Nói xong Quỷ Vô
Sát ra hiệu cho Bạch Chu đi lo liệu mọi việc, dẫn Diêm La đến một cái đình giữa
một cái hồ sen nghỉ mát.
“Đã tìm được người dân của ta rồi sao? Họ đang ở đâu?” Diêm La hồi hợp hỏi hắn
liên hồi.
Quỷ Vô Sát đút cho hắn một quả nho rồi nói “Ngươi bình tĩnh, họ vẫn sống tốt, đnag ở phía Tây của Vô giới. Ta đã cho người
chuẩn bị, sắp tới đưa những người ở đây đến đó tạm thời đi, đợi giải quyết xong
tên ngọc đế kia rồi hãy đưa về đây lại.”
Diêm
La gật gật đầu đồng ý với hắn, tiếp tụ căn nho hắn đút một cách mỹ mãn. Nhưng nếu
nhìn kỹ có thể thấy Diêm La đang cầm trong tay một cây đao nhỏ, trong chớp mắt
liền phóng về phía cây cột sau hồ sen. Một tên áo đen ngã nhào ra chạy đi,
trong bóng tối có một thân ảnh màu xanh chợt lóe rồi biến mất. Đó là thủ hạ của
Quỷ Vô Sát, từ lúc đi vào địa đạo Diêm La đã biết có người đi theo nên đã không
vạch trần hắn, bây giờ tên đó đã biết hết cũng đến lúc biết kẻ sai khiến rồi.
“Ngươi nghĩ là người của ai?” Quỷ Vô Sát hỏi Diêm La đang nhàn nhạ ăn nho mình
đút.
“Người của Hỏa Diệm, ta nghĩ hắn đang tìm kiếm thứ gì đó ở đây.” Diêm La nhìn
xung quanh cung điện rộng lớn này.
“Nếu đã vậy chúng ta đi gặp hắn bàn việc chứ?” Quỷ Vô Sát đề xuất ý nghĩ của mình.
“Ngươi vẫn muốn hợp tác với hắn?” Diêm la không ngờ Quỷ Vô Sát vẫn còn giữ ý
nghĩ đó.
“Không hoàn toàn là vậy, chúng ta chỉ mượn tay giết người thôi, tên Hỏa Diệm đó
không nên tồn tại.” Nói rồi hắn cùng Diêm La đi thu xếp một
số việc cho người dân chuyển đến Vô giới. Hoàn thành xong mọi thứ ra khỏi địa đạo
trời cũng tối lại. Cả hai cùng nhau bay về hướng cung điện của Hỏa Diệm. Đang đứng
phía sau của tòa điện cao lớn thì có một nhân ảnh màu xanh chạy đến cung kính
chào Quỷ Vô Sát. Đây chính là người theo dõi tên áo đen lúc sáng, gương mặt lạnh
hơn so với Bạch Chu, Diêm La quay sang nhìn Quỷ Vô Sát ra hiệu cho hắn giới thiệu
người trước mắt này.
“Đây là Huyết Thanh, hộ vệ thân cận của pháp sư nhà ta. Chính hắn đem mê độc đến
để giải quyết những tên canh gác kia.” Huyết Thanh cũng là một trong tứ đại hộ
pháp của Quỷ Vô Sát nhưng pháp sư đã xin hắn hai người để tiện việc truyền dạy
y thuật lúc cần thiết.
“Thuộc hạ tham kiến vương phi.” Vẻ mặt lạnh của Huyết Thanh khi cười lên trong
thật ớn lạnh khiến Diêm La không khỏi rùng mình một cái. Bọn người này của Quỷ
Vô Sát cứ gọi hắn là vương phi, thời gian đầu Diêm La đều phản đối nhưng nghe
mãi hắn chẳng thèm phản bác nữa, vì dù có nói họ vẫn chấp niệm sâu gọi hắn như
vậy.
“Ngươi điều tra được tới đâu rồi?” Quỷ Vô Sát vào chuyện trước khi Diêm La nổi
bão với hắn.
“Thưa vương, Hỏa Diệm vẫn tu luyện trong tháp đã một tuần không thấy hắn ra
ngoài.” Huyết Thanh nói xong đưa đến cho Quỷ Vô Sát một lá thư nhỏ trong ống
tre “Đây là thuộc hạ lấy được từ con bồ câu hôm qua bay đến.”
Quỷ
Vô Sát đọc xong rồi đưa sang cho Diêm La, đây là một lá thư báo cáo hành tung của
Diêm La những ngày qua. Cả ba trầm mặt một hồi Diêm La cũng lên tiếng phá tan sự
im lặng.
“Vậy cũng tốt, như thế ta càng có thể lợi dụng nó mà gặp Hỏa Diệm.” Hắn huơ huơ
bức rồi đi tới gần tòa tháp đang có người canh gác. Hai người còn lại cũng đi
theo xem hắn làm cách nào với bức thư đó.
Bọn
người canh gác thấy Diêm La tiến lại gần liền động vũ khí ngăn cản “Các ngươi
là ai, dám xông vào đây muốn chết hay sao?” Một tên to con liền cả gan đánh tới
Diêm La, nhưng hắn chưa kịp tới gần đã bị một luồng sáng màu tím đánh văn vô cửa
tháp bất tỉnh.
Diêm
La phủi phủi tay áo nhàn nhạ nói “Ta muốn gặp Hỏa Diệm, là hắn gửi bồ câu đưa
thư cho ta”. Quỷ Vô Sát và Huyết Thanh nhìn nhau, lá thư đó vốn là báo cáo hoạt
động của hắn vậy mà dám nói là thư mời.
Tên
còn lại thấy bức thư có kí hiệu của Ma tôn liền chạy vào trong tháp bẩm báo. Quỷ
Vô Sát tiến lại gần nắm lấy tay Diêm La kiểm tra từ trong ra ngoài “Này, làm
sao ngươi biến được tờ giấy trắng có kí hiệu của Ma tôn hay vậy?”
“Cái này gọi là huyễn thuật, ta vừa thâm dò trong tâm trí của cái tên vừa chạy
đi lúc nãy, trong tâm thức của hắn có lưu giữ một thông tin, chỉ cần nhìn thấy
kí hiệu của Ma tôn không cần biết nội dung là gì phải bẩm báo ngay. Đương nhiên
tên đó cũng cho ta thấy kí hiệu đó” Diêm La cười nham hiểm khiến Quỷ Vô Sát và
Huyết Thanh cùng rùng mình. Hai người đều chung ý nghĩ, nếu Diêm La đọc được
tâm thức của họ thì sẽ bị chỉnh đến chết mất thôi.
Đợi
mồi hồi lâu tên kia cũng quay lại và cho cả ba người vào, bên trong tòa tháp đều
được bố trí bằng đầu lâu và xương người. Càng vô sâu ánh sáng càng ít đi như bị
nuốt chửng vào một không gian khác. Dường như đã đến cuối đường, trước mắt họ
hiện ra một vệt sáng, là một lò luyện đơn cao hơn 2m, phía sau có một người mặc
y phục màu đỏ đang ngồi trên một cái bàn băng, gương mặt yêu dã hiện ra, một
nét cười nhạt trên môi nhìn ba người trước mắt.
“Ngươi là Hỏa Diệm?” Diêm La cất tiếng hỏi, hắn không thích không khí trong tòa
tháp này, có chút gì đó âm u và mê man.
“Là ta, ngươi chính là Diêm La nổi tiếng ở Thiên giới?” Hỏa Diệm mở đôi mắt xảo
quyệt nhìn rồi cũng cất tiếng trả lời.
“Không dám, ta chỉ là một tướng quèn thôi. Không biết đã gây sự gì với ngươi mà
cho người theo dõi ta.” Diêm La ném lá thư trong tay về phía hắn, Hỏa Diệm vung
tay một ngọn lửa phóng ra thiêu hủy lá thư trong chốc lát.
“Hừ, ngươi cũng ghê gớm thật, dám nhìn trộm tâm thức của thuộc hạ ta” Hỏa Diệm
trừng mắt nhìn Diêm La.
“So với việc ngươi cho người theo dõi ta thì có là bao.” Diêm La cứ có cảm giác
không khí xung quanh càng ngày càng thấp.
“Người kia không phải là Ma vương của Vô giới sao? Ngươi đến đây có việc gì?” Hỏa
Diệm dường như rất yêu thích Quỷ Vô Sát, ánh mắt nóng rực đầy cuồng nhiệt chiếu
đến khiến Quỷ Vô Sát nổi lên tầng tầng da gà.
Diêm
La thấy được ánh mắt đầy ham muốn của Hỏa Diệm nhìn Quỷ Vô Sát liền tiến lên đứng
trước thân hình của Quỷ Vô Sát trừng mắt nhìn hắn. Huyết Thanh bên cạnh thấy một
màn này cố nén cơn cười đã lên tới miệng. Quỷ Vô Sát lại là một bộ dáng hưởng
thụ nhìn người đang chắn trước mắt mình.
“Ngươi nói mau, nhìn gì mà nhìn” Diêm La cố che chắn Quỷ Vô Sát lại
không cho Hỏa Diệm nhìn thấy.
Hỏa
Diệm mặc kệ Diêm La đang che người Quỷ Vô Sát, hắn tiến lại gần hơn rồi khoanh
tay nói “Ta nhìn thứ ta thích liên quan gì đến người. Còn việc ngươi hỏi, ta
không thích trả lời đấy rồi sao. Ngươi làm gì được ta.” Hống hách với Diêm La
xong Hỏa Diệm lại đưa ánh mắt si mê nhìn Quỷ Vô Sát.
Diêm
La nổi lửa trong mắt quay ra sau liếc Quỷ Vô Sát khiến người đứng im cũng dính
đạn rụt người một cái. Hắn ho nhẹ một cái rồi bước lên nắm lấy cổ áo của Hỏa Diệm
hâm dọa “Ngươi còn dám nhìn ta ta sẽ móc mắt ngươi ném xuống biển cho cá ăn đấy”.
Nói xong hắn đẩy Hỏa Diệm ra xa phủi phủi bàn tay của mình.
Hỏa
Diệm không nổi giận chỉ cười lớn một hồi rồi tà ác nhìn Diêm La “Nếu ngươi nhường
người này cho ta, ta sẽ cho ngươi biết lý do. Thế nào, đồng ý cuộc trao đổi này
hay không?”
“Ngươi đừng nằm mơ, cho dù ngươi không nói ta cũng tự có cách để biết” Nói rồi
Diêm La kéo Quỷ Vô Sát đi ra ngoài nhưng chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị một luồng
gió đen cuốn vào một không gian tối. Diêm La nhanh chóng lấy ra ngọc lưu ly
phát sáng. Nhưng xung quanh chỉ là một bức tường đen không thấy bóng dáng Quỷ
Vô Sát đâu.
“Sát Sát, ngươi ở đâu mau trả lời ta.” Diêm La cất tiếng gọi Quỷ Vô Sát nhưng vẫn
không có tiếng trả lời. Hắn cũng không cảm nhận được hơi thở của người hắn đang
gọi.
Phía
trước bức tường có một cánh cửa gỗ màu trắng, Diêm La liền tiến lại cẩn trọng mở
cánh cửa ra và tiến vào. Đi được vài bước thì bỗng dưng ánh sáng ập đến khiến
Diêm La dùng tay che mắt một hồi rồi cũng nhìn rõ những thứ trước mắt. Một
khung cảnh chiến trường đầy máu, tiếng la khóc gầm trời, lửa khói mù mịt hai
bên. Phía trước có một thân ảnh màu tím đang cố gắng bảo vệ những đứa trẻ trong
lòng. Diêm La muốn chạy đến giúp đỡ nhưng nhưng người đó không thấy hắn và cũng
không thể chạm vào. Gương mặt đầy máu của thân ảnh màu tím đó làm cho trái tim
của Diêm La chợt thắt lại. Hắn dường như không hề quen biết người này nhưng lại
có cảm giác thân thuộc lạ thường, bỗng có tiếng gọi từ phía chân trời vọng lại.
“Diêm Hạc, ngươi còn muốn trốn ở đâu” Một thân ảnh vàng kim cầm kiếm bay đến trước
mặt họ. Diêm La nhận ra đây là Thiên hoàng, gương mặt giống với ngọc đế đến chín
phần. Lúc đó Diêm La chợt nhận ra người đứng bên cạnh mình chính là người mà cả
đời này hắn mong mỏi được gặp nhất. Phụ vương thân sinh của hắn, quốc vương vĩ
đại của Tử Long Đại Lục, Diêm Hạc Vũ Đế.






0 comments:
Post a Comment