Tam Giới Quỷ Dị


Chương 10: Tử Long Đại Lục

Phượng Vũ nhanh chân bắt cái tên kia trói lại vào cái cột giữa miếu, ba người đều nhìn hắn đợi xem hắn sẽ phản ứng thế nào nhưng ngoài vết thương bị Diêm La ném trúng người đang chảy máu hắn vẫn tỏ vẻ không đau đớn gì.

“Nhìn hắn không bình thường, giống như bị điều khiển vậy.” Diêm La đi vòng quanh hắn một hồi rồi nói.

Tên áo đen đó yên lặng một hồi rồi cũng bắt đầu cựa quoạy muốn thoát ra khỏi trói buộc. Quỷ Vô Sát điểm hai huyệt đạo trên người hắn sau đó nhét một viên thuốc màu đen nhỏ vô miệng.

“Hắn bị hạ cổ, không biết đau đớn nhưng khi cổ được giải chẳng khác nào bị phanh thây.” Thấy tên áo đen đưa mắt nhìn ba người Quỷ Vô Sát mới lên tiếng tra khảo “Là ai sai ngươi đến? Ta đã cho ngươi uống thuốc độc, nếu nói dối sẽ chết ngay tức khắc.”

Tên áo đen rùng mình một cái rồi cũng thành thật khai báo “Ta thật sự không biết, ta vốn đang đi ngoài đường liền bị một tên đeo mặt nạ sắt bắt vô một hang động tối, sau đó liền không nhớ gì nữa, đến khi nhận thức được thì đã bị trói ở đây rồi.”

Hắn nói xong vẫn yên ổn như thường chứng tỏ không nói dối, Quỷ Vô Sát trầm mặt đánh hắn bất tỉnh. Diêm La xoa cằm nhìn bầu trười đã mưa và đang dần sáng lên “Rốt cuộc là ai theo dõi chúng ta, còn dùng cả cổ độc để điều khiển người nữa?”

“Đại quân, chúng ta tới Tử Long Đại Lục trước đã, nếu đã theo dõi thì chắc chắn tên đó sẽ còn cho người đến nữa. Đến lúc đó chúng ta sẽ theo dõi ngược lại hắn là được.” Phượng Vũ đề xuất ý nghĩ của mình, Diêm La và Quỷ Vô Sát đều đồng ý. Cởi trói cho cái tên áo đen kia xong cả ba cùng bay về hướng Tây.

Những tên cao thủ đứng canh gác đã bị Bạch Chu cho ngửi thuốc độc ngã bất tỉnh trên đất và bị trói vào cây. Lúc Diêm La tới thấy cảnh này cũng rùng mình một cái, thầm khen ngợi pháp sư của Quỷ Vô Sát. Nhiều cao thủ như vậy liền không hay không biết mình lại chết như thế này. Một mãnh đất bằng phẳng nhìn chẳng khác gì với những khu đất bên cạnh. Diêm La đi vòng quanh khoảng đất trống một hồi, bỗng hắn thấy bốn gốc của mãnh đất đều có một phiến đá nhỏ.

“Sát Sát, ở bốn gốc có đá nhỏ đúng không?” Diêm La muốn xem thử Quỷ Vô Sát có thấy hay không vì nếu hắn thấy vậy thì tại sao Hỏa Diệm không thấy được.

“Không có, chỉ toàn là cát thôi, ngươi thấy có đá sao?” Quỷ Vô Sát tiến lại gần một góc nhìn chằm chằm chẳng thấy gì.

“Hóa ra là vậy, các ngươi tránh ra một bên đi.” Sau khi ba người kia lui ra, Diêm La lẩm bẩm trong miệng câu nói gì đó rồi lưu chuyển linh lực về bốn góc đá, vừa xong thì cả bốn nơi hiện lên bốn màu xanh, lam, đỏ, vàng cùng chiếu vào giữa. Từ dưới đất hiện ra một khối đá được khắc tỉ mỉ hình một con rồng màu tím. Có thể thấy hai mắt rồng được làm bằng pha lê tím to tròn, Diêm La lại gần ấn vào cả hai mắt rồng thì một địa đạo được mở ra. Tất cả đều được làm bằng thạch anh tím lấp lánh, cả ba người đều không tin nổi, nhưng Phượng Vũ lại khác. Nó đã thấy rất nhiều lần và rất quen thuộc, nơi này là nơi nó sống suốt bao nhiêu năm.

“Đại quân, đây chính là đường vào cung điện chính của quốc vương, lúc trước ta cùng mẹ của người trốn đi bằng lối này.” Phượng Vũ như nhớ lại cái ngày định mệnh năm ấy.

“Vậy tại sao ngươi lại không biết cách mở nó” Quỷ Vô Sát lại gần Diêm La rồi quay sang hỏi Phượng Vũ.

“Con đường này ngoài quốc vương và hoàng hậu không ai có thể khởi động nó, ta vì thấy lối đi mới nhớ ra,” Phượng Vũ hoài niệm sờ lên bờ tường bằng thạch anh tím. Nó nhớ rằng ngày xưa, hoàng hậu hay cho nó ăn thạch anh để có thể tu luyện tiến hóa thành người.

Diêm La cảm thấy trong lòng nôn nao liền đi xuống theo lối cầu thang, vừa vào thì địa đạo cũng đóng lại nhìn từ ngoài nó cũng chỉ là một bãi đất trống. Đi vào sâu trong cùng chính là một tòa điện rộng lớn, chính giữa là một chiếc ghế giống như cái ở trong lăng mộ. Nhưng chỉ khác một điều là nó đã bị chẻ làm đôi bụi phủ mờ. Phượng Vũ như nhớ đến việc gì liền nhanh chóng lại gần cái ghế đó, từ phía trong mắt rồng lấy ra một ấn chỉ nhỏ tinh xảo màu tím đưa cho Diêm La.

“Đại quân, đây là ấn chỉ của Tử Long Đại Lục. Năm đó quốc vương đã dấu nó vào trong này, có nó thì người dân thất lạc sẽ tin người chính là con trai của quốc vương.” Một ấn chỉ được khắc hình rồng tím, phía dưới đáy là một chữ long. Diêm La vừa cầm lấy nó thì có một tia sáng màu tím xẹt lên bay thẳng ra khỏi cng điện. Tất cả đều nhanh chóng chạy theo nó, vừa ra khỏi điện cả bốn người đều sững sờ.

Trước mắt là khung cảnh sinh sống như thường ngày ở nhân gian, người người qua lại mua bán trao đổi, có tiếng trẻ con nô đùa, nhưng ánh sáng ở đây không phải ánh sáng mặt trời là ánh sáng của các viên tử thạch phát ra. Diêm La không tin vào mắt mình, đây là thần dân là tộc rồng của tổ tiên hắn, là nơi mà hắn thuộc về. 

Phượng Vũ hóa thành một con phượng hoàng màu tím tung cánh bay một vòng trên trời, người dân đang nhộn nhịp liền thấy một vệt màu tím bay phía trên liền mừng rỡ tung hô “Là Phượng Vũ đại thần, Phượng Vũ đại thần kìa. Người trở về rồi, về rồi..” những tiếng la hét vui mừng khôn xiết của người dân khiến Diêm La chạnh lòng. Sau khi bay khắp đại lục Phượng Vũ cũng trở về bên cạnh Diêm La. Lúc này tất cả người dân đã tụ tập phía dưới thành nơi bọn họ đứng.

“Xin lỗi mọi người, ta hổ thẹn đến tận bây giờ mới trở về, đây chính là đại quân.” Phượng Vũ đứng trên thành nói lớn, rồi đưa tay về phía Diêm La sau lưng.

Diêm La tiến lên một bước có thể thấy hết những người đang dứng dưới thành kia. Mỗi một người đều có một đôi mắt tím nhưng khác với hắn là trên đầu của học đều có sừng rồng màu tím. Người dân nhìn Diêm la một thân tử y cùng với một đôi mắt tử thạch cứ như nhìn thấy lại Quốc vương tôn quý của họ lúc trước. 

Tất cả đều quỳ xuống và hô to “ Đại quân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Mọi người mau đứng lên, đứng lên hết đi” Diêm La hổ thẹn bay xuống dưới thành đưa tay đỡ một cụ già lên trước. 

Ông cụ nước mắt đầm đìa nhìn Diêm La rồi cất tiếng nghẹn ngào. “Đại quân à, cuối cùng chúng ta cũng đợi được người rồi.”

“Đúng vậy, ta đã về rồi, mọi người mau đứng lên đi.” Diêm La nói xong thì tất cả đều đứng lên hết, ai ai cũng nét mặt vui mừng rạng rỡ. Phượng Vũ tiến lại gần thì mới nhận ra ông cụ ấy chính là tổng quản trong đại điện năm xưa.

“Lão Trần, là ông đúng không” Phượng Vũ lại gần nắm lấy tay ông, đôi mắt cũng đã đỏ lên.

“Phượng Vũ nay đã lớn vậy rồi sao, ta nhớ năm đó ngươi chỉ tầm khoảng 6 7 tuổi.” Lão Trần đưa tay xoa xoa mái tóc của Phượng Vũ. Sau đó mọi người đều quay trở về sinh hoạt như thường, còn bọn người Diêm La đều theo Lão Trần đi vào điện nói chuyện. Người dân đã đến và dọn dẹp lại cung điện, nhìn nó khác với lúc đầu không còn bụi bẩn nữa. Ngồi xuống chiếc bàn tròn lớn trong điện Lão Trần liền bắt đầu nói về những tháng ngày sống dưới địa đạo này.

“Lão Trần à, những người ở đây là tất cả đều là thần dân của cha ta sao ?” Diêm La rót cho ông một chén trà rồi cất tiếng hỏi.

“Đại quân, năm đó Thiên hoàng muốn phá hủy cả Tử Long tộc, Quốc vương đã dùng hết ngàn năm tu luyện tạo ra địa đạo này nhưng lúc đó sự tình quá gấp gáp nơi này chỉ có thể dung nạp được một nữa, những người dân còn lại được Đại vương của Vô giới đưa đi, đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa gặp lại họ.” Lão Trần vừa nói vừa nghẹn ngào, đôi mắt vốn đã mờ giờ lại càng mờ hơn vì nước mắt.

“Ở đây không có ánh sáng mặt trời, làm sao mọi người sống được?” Quỷ Vô Sát thắc mắt hỏi. Lão Trần quay sang nhìn liền  nhận ra hắn “Ngươi là con trai của Quỷ Diễm?” Lão Trần như mừng rỡ.

“Người biết cha ta sao?” Quỷ Vô Sát ngẩn người nhìn ông lão.

“Biết, đương nhiên là biết. Cha ngươi và Quốc vương năm đó vốn là tri kỷ ngàn năm có một. Hiện tại hắn còn sống không?” Ánh mắt hy vọng nhìn Quỷ Vô Sát không rời.

“Cha ta năm đó quyết chiến với Hỏa Lệ đã mất rồi.”  Quỷ Vô Sát trầm giọng.

“Hazz, người tốt lại mất đi kẻ ác vẫn sống tốt, thiên đạo thật là bất công.” Ông thở dài một hồi rồi nói tiếp “Năm đó nếu như không có Quỷ Diễm, có thể chúng ta sẽ mất đi một nữa thần dân rồi. Không ngờ đại quân lại có thể gặp được hậu nhân của hắn. Đúng là trong rủi có may mà.” Lão Trần vui mừng rớt nước mắt.

“Nếu nói như vậy chỉ cần đến Vô giới là có thể tìm họ đúng không?” Diêm La quay sang hỏi Quỷ Vô Sát.

“Ta đã cho người tìm kiếm ngươi yên tâm đi, nếu như họ còn sống nhất định sẽ tìm ra.”  Quỷ Vô Sát quay sang ra hiệu cho Bạch Chu, hắn gật đầu rồi đi ra ngoài.

“Bao năm qua không có ánh sáng mặt trời nhưng nhờ vào ánh sáng mang theo linh lực ngàn năm của Quốc vương mà chúng ta có thể sinh tồn cho đến bây giờ, nhưng gần đây linh lực đã bắt đầu suy yếu dần. Ta cũng đã thông báo cho mọi người, nếu như trong vòng hai tháng nữa Phượng Vũ đại thần vẫn chưa trở lại thì chúng ta sẽ cùng yên nghĩ tại đây.” 

Lão Trần nhìn cung điện đã không còn vẻ rạng rỡ như xưa liền lắc đầu chua xót. Ông nhìn Diêm La rồi cũng gạt đi nước mắt “Đại quân, người trở về rồi, chúng ta lại có thêm hy vọng tiếp tục phát triển dòng dõi Tử Long, con cháu của chúng ta lại có thể tiếp tục cuộc sống rồi.”

Diêm La nhìn ông mà lòng chua xót, phải có tình cảm gắn bó bền chặt như thế nào thì mới có thể nghĩ đến việc cùng yên nghĩ tại đây. Mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời, Diêm La càng lúc càng hận Thiên hoàng. Ông ta đã mất rồi mà, tại sao ngọc đế hiện tại vẫn muốn truy sát Tử Long tộc?

“Nếu như Thiên hoàng năm đó muốn tiêu diệt Tử Long Đại Lục thì khi ông ta mất mọi thứ sẽ chìm vào quên lãng chứ?” Quỷ Vô sát nói ra thắc mắc trong lòng Diêm La.

“Thiên hoàng năm đó cho rằng Tử Long tộc sẽ có lúc xâm chiếm luôn cả Thiên giới, vì vậy hắn đã ra tuyên bố phải tiêu diệt hết dòng dõi của chúng ta cho đến khi không còn một ai.” Lão Trần giận dữ khi nhắc tới Thiên giới.

“Ông ta thật đúng là vô lý hết mức.” Nghe cái lý do kia khiến Quỷ Vô Sát muốn sôi máu.

Quỷ Vô Sát nhận ra vì sao mà từ xưa đến nay cha hắn vẫn chống đối với Thiên giới, một người tham vọng như vậy thì cho dù có thỏa hiệp cũng chẳng thể sống yên. Quỷ Vô Sát đang nghĩ có nên hợp tác với Ma giới đánh ngọc đế một trận tơi bời hay không? Diêm La thấy hắn vừa trầm ngâm vừa cười mỉm một cách nham nhở liền nói “Ngươi đang nghĩ hợp tắc với Ma giới đánh lên Thiên đình đúng không?”

Quỷ Vô Sát nghe xong liền nhào tới ôm lấy Diêm La “Ngươi càng ngày càng hiểu ta rồi đấy.”  

Phượng Vũ thì đã quá quen với cảnh tượng này, Lão Trần lại đang há hốc miệng nhìn không chớp mắt xong rồi ông cũng mỉm cười nghĩ thầm “ Quốc vương, hoàng hậu, cho dù không có người nối dõi tiên hoàng nhưng con trai của hai người sống hạnh phúc là được rồi nhỉ!”.

0 comments:

Post a Comment