Chương 3: Tra hỏi, oan ức, nổi bão
Diêm La ngồi trên ghế cao nhìn xuống lệ quỷ đang quỳ đã được loại trừ ảo ảnh, là một thanh niên. Hắn cuối đầu che đi sự thống khổ trong đôi mắt mình, hắn biết giờ có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được. Mặc Y vẫn ngồi trên hồ cá chờ nghe xét xử, Quỷ Vô Sát đã về lại Huyết Trì để xử lí kẻ đã thao túng lệ quỷ này, trước khi đi hắn không quên nhắc nhở mặc Y để ý tên ngốc nào đó đừng có quánh ghen, đợi hắn tra rõ mọi chuyện sẽ đến giải thích sau. Nhưng Diêm La đại nhân lại là một người không muốn chịu thiệt về mình. Hắn nhìn lệ quỷ dưới điện mặt đỏ lên rồi bình thản lại từ từ nói.
“Nói cho ta nghe, là kẻ nào giúp ngươi đến nhân giới hại người, có phải là người ở huyết trì không? Hắn tên gì? Hắn có nhắc đến Quỷ Vô Sát không?” Mặc Y nghe hắn hỏi loạn liền bắn một viên đá tới chân hắn.
‘Ngươi không tra hỏi đứng đắn cho ta, có tin ta kêu Sát Sát của ngươi cho ngươi nằm liệt giường một tuần không?’ Mặc Y truyền âm cho Diêm La khiến hắn giật giật mi mắt, rủa thầm 18 đời tổ tông Quỷ Vô Sát.
“Đại nhân, ta có oan ức, nhưng không thể báo thù chỉ nhờ có hắn mới có thể giúp ta đến nhân giới để giết kẻ gian ác kia.” Lệ quỷ quỳ dưới điện giọng nói tràn đầy bất lực mang theo ấm ức mà nức nở.
“Oan ức gì, kể ta nghe xem” Diêm La chống cằm nhìn hắn ra hiệu nói tiếp.
“Tôi tên Tâm Tĩnh, vốn là viên chức văn phòng, gia đình tôi đều dựa vào đồng lương ít ỏi mỗi tháng của tôi mà sống. Vậy mà tên vô lại đó lại cắt đi lương bổng của tôi chỉ vì ta từ chối giới thiệu vợ tôi cho hắn. Đã thế hắn còn không cho tôi yên ổn làm ở công ty khác, năm lần bảy lượt tìm cách cho những công ty đó không nhận tôi. Cho đến một ngày vợ của tôi chịu không nổi liền tìm đến hắn mong hắn tha cho tôi một con đường để lập nghiệp. Tên súc sinh đó đã hãm hiếp vợ tôi đến mức cô ấy không muốn sống nữa mà chọn cách tự vẫn. Nhưng hắn không những không thõa mãn còn tìm đến con trai nhỏ chỉ mới 7 tuổi của tôi mà… mà….” Hắn như nhớ lại cảnh tượng kinh diễm đó mà nghẹn ngào trong nước mắt.
Mặc Y trầm mặt chửi thầm hai chữ “ cầm thú”. Đến cả con nít cũng không tha thì đáng chịu kết cục bị cắn nuốt linh hồn đến chết. Nhưng cô vẫn không có thẩm quyền để châm chước bỏ qua cho hắn. Chỉ có thể đồng cảm nhưng không thể làm gì hơn, cái cảm giác mấy năm về trước lại bắt đầu tụ tập lại trong thần trí của cô. Diêm La cũng đồng cảm với hắn nhưng việc người này bị lợi dụng để làm việc ác thì hắn vẫn bị kết tội như thường.
“Hắc bạch vô thường .” Diêm La kêu lên một tiếng liền thấy hai nhân ảnh trắng đen vụt vào quỳ dưới điện.
“Đại nhân cho gọi có việc gì ạ?” Cả hai cùng đồng thanh.
“Hai ngươi đến chỗ Chung Quỳ tra xét thử xem vong hồn của người thân hắn đã đi đầu thai chưa? Chưa thì dẫn đến đây.” Diêm La nói xong hai nhân ảnh cũng đáp lời rồi biến mất. Lệ quỷ kia vừa nghe đến hai chữ người thân liền ngẩng đầu nhìn Diêm La với ánh mắt hi vọng kèm theo biết ơn.
Mặc Y trầm mặt hồi lâu cũng lên tiếng hỏi “Nếu chỉ để trả thù vậy tại sao ngươi còn đi giết những người khác? Chẳng lẽ đó là điều kiện người sai khiến ngươi đưa ra?”
Lệ quỷ lại cúi đầu hổ thẹn thì thào “Tôi thật sự không muốn giết họ, nhưng đúng như cô nói đó là điều kiện trao đổi, giao phó linh hồn cho hắn điều khiển hấp thu linh hồn sống vào đan điền cho hắn. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết mặt mũi hắn thế nào, chỉ là nghe được giọng nói thoáng qua mà thôi.”
Mặc Y nhớ lại đan điền lần trước biến mất ngay trước mắt cô. Hấp thu linh hồn sống rốt cuộc là để làm gì. Cô nhìn Diêm La trên điện mặt đã đen sắp nổi trận lôi đình rồi, có người qua mặt hắn như vậy cũng gan to lắm. Chỉ trong chốc lát hắc bạch vô thường đã trở lại, lệ quỷ ngẩng đầu tìm kiếm nhưng vẫn không thấy hình ảnh mình muốn tìm.
“Đại nhân, hai mẹ con họ đã đi đầu thai rồi, nhưng mà…” Tiểu bạch ngập ngừng không dám lên tiếng, hắn chọt chọt tiểu hắc đang đứng xem kịch bên cạnh.
“Nhưng mà gì?” Diêm La đang cố nhẫn nhịn cơn giận nhìn bọn hắn đang đẩy qua đẩy lại.
Tiểu hắc bị hắn dọa sợ liền la lên “Họ bị nguyền rủa, trên đường đầu thai lại bị đẩy sang làm súc vật”.
Tiếng nói tiểu hắc vừa dứt, trong điện nổ ầm một tiếng, tam diện lửa của 18 tầng địa ngục bùng nổ cháy rực một mảng lớn. Tiếng thét của vong hồn như cào xé lệ quỷ đang quỳ dưới điện, hắn cũng chỉ biết vừa cười vừa khóc vừa thét như điên như dại không tin vào những gì mình vừa nghe được. Diêm La đại nhân đã giận đến mức không thể kiểm soát được, hắn không ngờ địa phủ của hắn lại có người nhúng tay giở trò như thế.
Nếu để thiên đình biết được, khác nào nói hắn vô sức để cho những kẻ không rõ lai lịch làm đảo loạn. Cơn giận này của hắn đã đạt đến cực đỉnh, hắc bạch vô thường đều không dám nói gì, Mặc Y cũng chỉ biết thở dài trầm ngâm. Cô cảm thấy địa giới sắp tới sẽ có biến động lớn không thể nào yên ổn được, mà Diêm La sẽ là người quét sạch những thứ đảo điên ấy một cách không thể tưởng tượng được.
Nếu để thiên đình biết được, khác nào nói hắn vô sức để cho những kẻ không rõ lai lịch làm đảo loạn. Cơn giận này của hắn đã đạt đến cực đỉnh, hắc bạch vô thường đều không dám nói gì, Mặc Y cũng chỉ biết thở dài trầm ngâm. Cô cảm thấy địa giới sắp tới sẽ có biến động lớn không thể nào yên ổn được, mà Diêm La sẽ là người quét sạch những thứ đảo điên ấy một cách không thể tưởng tượng được.
“Tâm Tĩnh, vốn dĩ với những tội ác mà ngươi gây ra không thể nào xóa bõ được. Nhưng ta cho phép ngươi được đầu thai làm người một lần nữa, còn về vợ con ngươi, ta sẽ tìm họ và cho họ hóa kiếp đầu thai lại một lần nữa.” Diêm La vừa dứt lời, Chung Quỳ liền bay vô quỳ xuống mà hoảng hốt.
“Đại nhân không thể được, như vậy là làm trái quy tắc của thiên đạo, nếu người làm vậy người sẽ bị thiên kiếp giáng xuống đó. Không thể làm không thể làm....” Chung Quỳ dập đầu như cầu khẩn nhưng Diêm La vẫn không quan tâm đến, ra hiệu cho hắc bạch vô thường đưa ông trở về.
“Thiên đạo sao, ở đây ta chính là thiên đạo. Muốn qua mặt ta làm những điều như vậy, ta muốn xem thử kẻ nào đang thách thức giới hạn của ta.” Nói xong Diêm La liền biến mất, mà lệ quỷ đang quỳ dưới điện cũng được đưa đi đầu thai lại làm người. Linh hồn của hai mẹ con bị nguyền rủa cũng được Diêm La hóa phép cho quay ngược thời gian luân hồi đầu thai lại làm người một lần nữa.
Trên trời bắt đầu đổi màu, sấm chớp giật xé tan cả một mảnh trời xanh thẳm. Diêm La đứng ngay trên đỉnh núi cao của Huyết Trì Dạ, hắn cao ngạo nhìn trời cao đang giáng xuống từng tia xét rực lửa. Trên tầng mây cao, thần sấm thần chớp đang nhìn người đứng ở dưới mà hồi hợp.
“Ngươi nói xem nếu ta đánh xuống một cái, Quỷ Vô Sát có tìm ta tính sổ không?” Thần sấm đổ mồ hôi quay sang nhìn thần chớp.
“Vậy ngươi nói xem nếu chúng ta không làm, ngọc đế có giáng chức bắt chúng ta lau dọn tất cả các mau xí trên thiên đình không?” Thần chớp cũng đổ mồ hôi nhìn thần sấm.
Quỷ Vô Sát không biết từ đâu đứng khoanh tay sau lưng bọn họ thì thầm “Nếu các ngươi dám đánh trúng hắn, ta sẽ ném các ngươi xuống huyết trì làm bạn với lệ quỷ chịu hông?”
Cả hai giật nảy mình lỡ tay đánh xuống một đòn xẹt lửa ngay vị trí Diêm La đứng. Nhưng lại bị một vòng bảo vệ xung quanh hắn cản lại bắn sang tứ phía nổ toang một tiếng kinh thiêng trời đất, tại nơi đó xuất hiện một cái hố thật lớn. Cả hai đều tự nhủ “Chết bà nó thật rồi”.
“Quào! Đánh đẹp nhỉ!” Quỷ Vô Sát nhìn thân ảnh màu tím vẫn đứng ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn có thể cảm nhận được ngay khóe miệng Diêm La đã có vết máu đỏ thẳm. Tuy rằng có vòng bảo vệ của Quỷ Vô Sát nhưng đây là thiên kiếp, muốn bình yên lành lặn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thanh âm như muốn giết người của Quỷ Vô Sát làm hai người như muốn ngất xĩu tại chỗ. “Ta chỉ các ngươi nhé, sát bên huyết trì có một cái động, trong đó có vô số lệ quỷ đang cố tu luyện để thoát ra, các ngươi cứ đánh thẳng vào đó. Thiên đế có hỏi thì nói với hắn, ta sẽ ghé thăm hắn sau”.
Hắn nói xong cũng biến mất, thần sấm thần chớp cũng như trút được gánh nặng làm theo lời hắn. Quỷ Vô Sát ôm lấy Diêm La từ phía sau, nắm chặt lấy đôi tay hắn mà truyền linh lực trị thương, hắn thở dài đau đớn.
“Việc gì ngươi phải làm đến mức này. Ta sẽ đau lòng”. Diêm La khẽ cười rồi thuận thế tựa vào người đang ôm mình.
“Ngươi nói xem, nếu ta không làm vậy, bọn chúng sẽ ngày càng lấn tới. Phải chăng năm đó chúng ta quá nhẹ tay nên hắn lại bắt đầu rục rịch trở lại.” Diêm La thanh âm trầm thấp nhớ lại trận chiến kinh hoàng năm ấy.
Quỷ Vô Sát hiểu hắn đang muốn ám chỉ điều gì “Ngươi đừng tự gánh vác một mình, không phải còn có ta ở đây sao. Kẻ nào muốn gây chiến với ngươi ta sẽ ném bọn chúng xuống huyết trì hết.”
Đúng thế, Quỷ Vô Sát đang sợ, hắn sợ lại thấy người hắn yêu thương nằm trong vũng máu, hắn sợ người hắn yêu thương lại bảo vệ hắn mà bị thương. Năm đó nếu không có sự xuất hiện kịp thời của người kia thì có lẽ cả hắn và Diêm La đã rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục. Nếu lúc đó hắn lí trí hơn đã không làm tổn thương người hắn yêu, dù đã trãi qua rất nhiều năm nhưng đối với Quỷ Vô Sát đó lại là cơn ác mộng không thể xóa bỏ.
Dường như cảm nhận được người ôm mình đang run rẩy, Diêm La xoay người lại ôm chặt lấy hắn “Sát Sát, ngươi dừng lo, ta sẽ không làm mình bị thương nữa, ta cũng sẽ không để ngươi phải lo lắng. Có chuyện thì chúng ta cùng nhau đối mặt được không?”
Quỷ Vô Sát đặt một cái hôn thật nhẹ lên trán Diêm La, hắn chỉ cần một lời xác nhận như vậy thôi. Người này của hắn tính tình ngang bướng không ai bằng, để hắn đáp ứng một chuyện gì cũng không dễ. Nhưng khi hắn đã hứa sẽ nhất quyết làm được, người hắn yêu dễ thương như thế đấy. Cả hai cùng đứng nhìn ánh mặt trời từ từ lặng dần nơi chân trời xa, một màu đỏ hồng nhuộm lấy cả hai thân ảnh tạo nên một bức tranh thật diễm lệ.
Chương trước >>> Chương sau
Chương trước >>> Chương sau






0 comments:
Post a Comment