Miêu Mạc đang sắp xếp lại
thông tin về Phiêu Diêu trong cuộc đàm phán sắp tới, một tiếng đập cửa vang lên
thanh thoát khiến cô quẹt một đường trên trang giấy đầy chữ. Tính cách hiển
nhiên bộc lộ lần này không phải Mặc Ưu quát lên mà là Miêu Mạc.
“Đậu mè!!! Tên điên nào
thế hả!”
Văn Hy đứng sững người ở
cửa nhìn Miêu Mạc, Vi Hữu cũng tròn mắt nhìn chỉ có Mặc Ưu đang ngồi cười
khoái chí.
“Haha, hai tên các ngươi
coi chừng có ngày bị hủy thi diệt tích đấy nhá! Chị đây có đồng minh rồi.”
Văn Hy rụt người cùng
Vi Hữu ngồi vào góc tường đếm kiến. Mặc Ưu cười thêm một hơi dài rồi bảo “Văn Hy, có chuyện gì mà hấp tấp vậy?”
“Chị lên weibo mà xem,
tên điên nào chụp hình sản phẩm chuẩn bị tung ra thị trường đăng lên đó. Hiện
tại công ty đang đổ dồn trách nhiệm cho chúng ta kìa.” Văn Hy nói như thét
lên.
Mặc Ưu đập bàn một cái “Cái
gì?”
Tất cả nhanh chóng mở weibo
xem, quả nhiên là bản thiết kế mới nhất. Hơn nữa người đăng với dòng chữ hết
sức kiêu ngạo.
‘Bộ sưu tập mới của tôi, mọi người nhanh chóng order để nhận được hàng
tốt nhất nhé!’ kèm theo đó là hình ảnh bộ dây chuyền đá quý lục bảo ngọc
hình vân mây.
Người bình luận 1: Quao bộ này mà bán ra chắc sẽ nổi hơn Dịch
Hoa Thị nhiều đây!!
Người bình luận 2: Ể sao tôi thấy mẫu này ở đâu rồi ấy nhỉ?
Người bình luận 3: Vô danh mà bán được bộ này chắc sẽ nổi lắm
đây!!
Người bình luận 4: +1 cho lầu trên.
Người bình luận 5: +2
Người bình luận 6: +3
…..
Người bình luận n: +200
Vi Hữu xem bình luận mà
như nổi điên “Cái quái gì vậy? Không phải bộ phận thiết kế giữ hay sao, sao lại
có trên weibo vậy?”
Miêu Mạc cũng lên xem,
mặc dù cô chưa rõ lắm về bộ sản phẩm mới này nhưng xem ra có người muốn cho
những huynh đệ trong phòng cô một đại lễ lớn rồi.
Mặc Ưu nhìn những thông tin sản phẩm được liên hồi chia sẻ trên diện rộng của mạng xã hội mà muốn đập luôn cả cái điện thoại. Văn Hy
đang cố tắt đi cái tiếng thông báo tin nhắn tới, Vi Hữu khoát áo đeo khẩu
trang đẩy mạnh cửa ra ngoài làm gì đó. Miêu Mạc không để tâm đến tin nhắn trong
group nữa quay sang nói chuyện với Mặc Ưu.
“Chị Ưu, chúng ta đến
phòng thiết kế xem thử đi.”
“Ừm.”
Nói rồi cả hai cũng ra
ngoài bấm thang máy xuống lầu dưới, phòng thiết kế ầm ĩ hơn bao giờ hết. Tiếng
điện thoại cũng như tiếng người la lối om sòm, Mặc Ưu bước vào khiến tất cả im
hơi lạng tiếng.
“Chủ nhiệm Dương đâu, tôi
cần gặp ông ta?” Mặc Ưu không thấy người cần tìm liền hỏi những người trong
phòng.
Có một cô gái khoanh tay
đi tới đứng trước mặt Mặc Ưu hống hách “Ông ấy không có ở đây.”
“Cô là ai? Hình như không
phải nhân viên của phòng này?” Mặc Ưu không có ấn tượng gì về cô gái này.
“Tôi là nhân viên mới chủ
nhiệm đưa đến, trước khi ông ấy đi nước ngoài đã giao những việc ở đây cho tôi
quản.” Cô gái vẫn ngẩng mặt không để Mặc Ưu vào mắt.
“Linh Chi, chuyện này là
sao?” Mặc Ưu kêu thư ký của chủ nhiệm Dương, cô gái đẩy kính một chút rồi thành
thật nói.
“Tụi em cũng không rõ,
sáng nay thấy hình ảnh bị lan tràn ra ngoài tụi em có liên hệ với chủ nhiệm
nhưng không thấy ông ấy nghe máy. Sau đó thì cái chị này đến bảo là cháu gái gì
đó, cũng có cầm theo giấy ủy quyền này.” Nói xong cô đưa tờ giấy có đóng dấu
của chủ nhiệm Dương.
“Các người chờ giải thích
với tổng giám đốc đi, còn cô, đừng có mà đụng vô bất cứ thứ gì ở đây. Cưu Hùng,
anh canh chừng cô ta cho tôi.” Mặc Ưu ra hiệu với thanh niên vạm vỡ đang đứng
khoanh tay trước tủ kính lớn được bảo mật bằng mật mã. Anh ta gật đầu với Mặc
Ưu rồi đưa ánh mắt đe dọa đến cô gái hống hách kia.
Miêu Mạc thắc mắc về cô
gái kia liền hỏi “Chị Ưu, công ty mình dễ dàng cho người lạ vào khu hành chính
vậy sao?”
“Không có, nhưng cô ta có
con dấu của chủ nhiệm Dương nên vô được cũng là điều dễ dàng.” Mặc Ưu khoanh
tay đi về phía tháng máy.
“Nhưng cho dù là vậy cũng
không thể vô chứ, lỡ như con dấu đó bị đánh cắp thì sao?” Miêu mặc tiến vào
thang máy với Mặc Ưu, cả hai cùng lên phòng của Dịch Tề.
“Đó không thuộc thẩm
quyền của chị nên chị cũng không rõ, em không biết đấy thôi công ty mình dạo
này cứ loạn hết cả lên.”
Nói xong hai người cùng
vô phòng Dịch Tề, anh đang ngồi trầm ngâm nhìn laptop. Thấy hai người tiến vào
liền ngẩng đầu lên hỏi “Có chuyện gì sao?”
Miêu Mạc ngẩng người, cô
nghĩ anh phải là người đầu tiên biết chuyện chứ? Tại sao lại còn hỏi ngược lại
họ thế kia. Mặc Ưu hình như đã quen với việc này liền đưa điện thoại đến cho
anh xem. Thái độ của Dịch Tề hết mực bình tĩnh, xem xong liền trả lại cho Mặc
Ưu.
“Chủ nhiệm Dương đâu?”
Dịch Tề tựa người ra sau ghế, gương mặt vẫn điềm tĩnh nhưng giọng nói lại âm
trầm đến đáng sợ.
“Không liên lạc được,
hiện giờ phòng thiết kế cũng loạn lên hêt rồi.” Mặc Ưu như nhớ tới cái cô cháu
gái của chủ nhiệm Dương liền nói đến “À, có một người tự nhận là cháu gái của
ông ta, sáng nay cô ta cầm giấy ủy quyền có đóng dấu. Có cần gọi cô ta lên hỏi
chuyện không?”
“Không cần, hai người cứ
về làm việc đi chuyện này tôi sẽ cho người giải quyết.” Dịch Tề nói xong đứng
lên ra ban công gọi điện cho ai đó.
Miêu Mạc quay sang Mặc Ưu
đang muốn kéo cô đi “Chị xuống trước đi nhé, em có việc muốn nói với anh ấy.”
Mặc Ưu hơi ngẩn người
nhưng cũng gật đầu rồi ra khỏi phòng, Miêu Mạc ngồi trên ghế sopha đợi Dịch Tề.
Anh nói chuyện một lúc rồi quay vào thì thấy Miêu Mạc đang ngồi nhìn mình. Bước
chân anh ngưng lại một lúc rồi cũng bước vào, nhìn qua cô gái đang ngồi nhìn
mình không chớp mắt kia.
“Có chuyện gì sao?”
Miêu Mạc đứng lên tiến
lại gần Dịch Tề, anh bước lui về sau hai bước khó hiểu nhìn cô “Anh không nhớ
tôi sao?”
“Chúng ta có quen nhau
sao?” Dịch Tề đi vòng qua cô ngồi lại vào bàn làm việc.
“Tôi là bạn của Vân Cửu,
trước đây chúng ta có gặp nhau rồi.” Miêu Mạc cười tươi nhìn anh, nhưng Dịch Tề
vẫn cuối đầu vào màn hình laptop.
Miêu Mạc thầm thở dài trong
đầu ‘Dưa xanh hái không ngọt’.
“Vậy thôi Dịch tổng làm
việc tốt nhé, tôi đi đây.” Miêu Mạc nói xong liền xoay người ra cửa.
Dịch Tề nhìn theo bóng
lưng cô đi khuất mới thở dài một hơi ngã lưng ra sau. Bàn tay anh đang run rẩy
kịch liệt, lúc nãy Miêu Mạc đến gần anh quá mức khiến anh chút nữa không kiềm
chế được mà bóp cổ cô. Bản thân anh biết căn bệnh này của mình ngày càng trầm
trọng, nếu không tự chủ cách xa Miêu Mạc thì anh sẽ làm tổn thương cô thôi.
Dịch Tề vuốt mặt một cái
cố điều chỉnh lại cảm xúc thì có tiếng gõ cửa “Dịch tổng, tôi đem người đến
rồi.”
“Vào đây.” Dịch Tề ngồi
nghiêm chỉnh lại khác với cái người vừa run rẩy sợ sệt lúc nãy.
Tiến vào là Vi Hữu
chạy đi lúc nãy, sau lưng cậu là cô cháu gái của chủ nhiệm Dương. Cô ta vừa
nhìn thấy Dịch Tề liền tỏ ra lo sợ nhưng cũng dùng ánh mắt say mê nhìn anh.
Vi Hữu thấy thế liền đẩy mạnh người cô ta một cái liền bị cô ta liếc cho một
cái cháy mặt.
“Dịch tổng, tôi đã điều
tra rồi cô ta đúng thật là cháu gái của chủ nhiệm Dương, ông ta đã trốn sang
Châu Phi rồi. Người đăng tấm hình kia lên chính là ông ta.”
Dịch Tề gật đầu, anh
cũng đã biết trước con người này sẽ làm như vậy. Lòng tham nếu không quản được
thì cứ chờ nhận lấy hậu quả đi. Anh cuối đầu làm việc nhưng miệng vẫn nói “Một,
cô đến đồn cảnh sát thú nhận mọi việc làm của chú mình và cả việc cô đến công
ty tôi làm loạn. Hai, chờ ngày ra tòa nhận án vì tội xâm phạm bất hợp pháp và
ăn cắp bản quyền của công ty tôi.”
“Tôi không có ăn cắp, là
chú tôi làm. Hơn nữa tôi có con dấu và có ủy quyền mới vào được đây chắc cũng không thể nào
tính là ra vào bất hợp pháp được. Mấy người làm sao kiện được tôi chứ” Cô gái tỏ
vẻ tự tin nhìn Dịch Tề nhưng đổi lại anh không hề nhìn tới một chút nào, chỉ
chăm chỉ lật tài liệu trên bàn.
“Vi Hữu, cậu biết nên
làm gì đừng ở đây quấy rầy thời gian của tôi.” Dịch Tề phóng ngàn độ âm đến
người Vĩnh Hữu khiến cậu đau lòng muốn chớt.
“Cô gái à, cô muốn bàn
về luật pháp thì mời theo tôi.”
Nói xong cậu kéo cô gái
kia ra ngoài, cô ta vùng vẩy nhưng không thể thoát ra được cánh tay nắm chặt
của Vi Hữu. Cậu phải dùng hết sức bình sinh để kéo cô ta ra, thật sự không muốn bị Dịch Tề băm thây chỉ vì cái người không quen biết thế này đâu.







0 comments:
Post a Comment