Vi Hữu kéo cô gái đó đến
phòng họp, Mặc Ưu và Miêu Mạc thấy họ vào liền bắt đầu bàn luận về luật pháp
với cô ta. Qua thời gian khảng mười phút, toàn công ty nghe tiếng thét lớn từ
phòng họp vọng ra.
“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!Được rồi….đừng nói nữa tôi sẽ đến đồn cảnh
sát thú tội. Các người đừng nói nữa mà!!!!”
Cả công ty đều quá quen
với những trường hợp như thế này, phòng pháp lí trong công ty rất có uy hiếp
lớn, nếu ai cả gan chọc vào sẽ được ngồi nghe giáo huấn điều luật còn kinh dị
hơn cả học triết. Người ta có giết người bằng dao, hay bằng sung, còn những con
người kinh dị ở phòng pháp lí là giết người bằng miệng. Một nhân viên mới vô
làm ở phòng nhân sự hỏi nhỏ với người ngồi cạnh mình.
“Có chuyện gì thế cậu?”
Người ngồi cạnh đang
nhai nhai kẹo chân thật trả lời: “À, phòng pháp lí đang thẩm vấn tội nhân ấy
mà. Cậu mới vô làm nên chưa biết, có chọc ai thì chọc đừng có đụng vô những
người trong phòng đó. Toàn là quái nhân thôi!”
Anh chàng tò mò: “Sao
lại như vậy?”
Cậu chàng bỏ thêm một
viên kẹo vô miệng rồi nói tiếp: “Nếu có người ngồi cạnh cậu liên hồi niệm chú từ
điều luật 1 đến điều 100 bộ pháp lí với tốc độ nói không ngừng nghĩ thì cậu
chịu nổi không?”
“Chắc tôi điên mất!”
“Đấy, tiếng thét vừa nãy
là minh chứng cho sự điên hóa dần trong thời gian sắp tới đấy.”
Anh chàng trợn mắt gật
gật đầu không hỏi nữa, về sau anh mới biết được công ty rất sợ nói chuyện với
phòng pháp lí, vì chỉ cần lỡ lời một cái sẽ bị giáo huấn đến điên cả đầu.
Miêu Mạc được chứng kiến
cảnh Mặc Ưu và Vi Hữu tra tấn phạm nhân đến mức cô cứ nghĩ mình đang ở đồn cảnh
sát. Khi ngồi lại trong phòng làm việc cô vẫn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ba
người trong phòng mình. Văn Hy ngẩng đầu liền
thấy ánh mắt cô mở to không chớp liền hỏi.
“Chị Mạc, làm gì mà chị
mở to mắt nhìn tụi em dữ vậy”
“À, chỉ là thấy mọi
người không đi làm cảnh sát thật uổng phí tài năng!.” Miêu Mạc chậc lưỡi cảm
thán.
Mặc Ưu biết Miêu Mạc
chứng kiến sự việc vừa rồi chắc là hoảng sợ lên tiếng an ủi: “Em hãy tập làm
quen đi, công ty mình cứ mỗi tuần là sẽ có biến động như vậy, không bị ăn cắp
bản quyền cũng là bị phá dự án các kiểu. ”
Miêu Mạc hoảng sợ thật
sự chớp mắt liên hồi, Mặc Ưu bẻ lái khiến cô không đỡ nổi. Cô đành hỏi theo hướng đại tỷ của phòng đang nói đến.
“Như vậy không ảnh hưởng đến uy tín của công ty sao? Dịch tổng để yên như vậy à?”
“Như vậy không ảnh hưởng đến uy tín của công ty sao? Dịch tổng để yên như vậy à?”
“Em đừng lo, những việc
vặt đó sẽ được Dịch tổng dùng thế lực ngầm giải quyết, chẳng ai dám làm to
chuyện đâu.” Mặc Ưu tự hào.
Miêu Mạc: “Chẳng lẽ Dịch
tổng quen xã hội đen à?”
“Hahahah, chị Mạc, chị xem
phim nhiều quá bị ám ảnh à. Boss quen biết nhiều người trong giới truyền thông
lắm, nếu như có tin tức nào ảnh hưởng đến công ty sẽ có người giải quyết thôi.”
Vi Hữu ngồi trên ghế xoay cười cười lộ ra núm đồng tiền xinh xắn.
“Nhưng đã lộ ra rồi,
công ty cũng bị mất mác về tiền bạc chứ?” Miêu Mạc càng lúc càng hoang mang.
Văn Hy cũng góp vui vào:
“Chị đừng lo, Dịch tổng không thiếu gì ngoài tiền. Một bộ sưu tập mà thôi,
chẳng mất mác bao nhiêu đâu.”
“Vậy còn việc những
người trong công ty cứ nhắm vô phòng mình thì sao?” Miêu Mạc bắt dầu cảm thấy
thế giới quan của cô dần sụp đổ.
Mặc Ưu vỗ bàn một cái: “Cưng
à, bọn chúng chỉ dám nói sau lưng chúng ta thôi, hơi đâu mà quan tâm tới, cái
động này của chúng ta không phải có tiếng mà không có miếng đâu.”
“Vậy sao lúc đầu mọi
người lại tỏ vẻ hoảng hốt vậy??/” giọng nói Miêu Mạc run rẩy.
“À, là hùa theo cho vui
ấy mà. Tụi em phải tạo sự hưng phấn cho toàn công ty chứ, lâu lâu để mọi người
có cảm giác ức hiếp được tụi em thì mới có tinh thần làm việc được.” Văn Hy giải
thích một cách thật thà, xong rồi cả ba người cùng giơ tay lên vỗ một cái ‘Ye’.
Miêu Mạc: “…”
Giờ thì cô mới rõ thì ra
chủ nào tớ nấy là có thật, tính cách dở dở ương ương của Dịch Tề cũng lây
truyền sang cho toàn thể nhân viên. Miêu Mạc cảm thấy mình lạc lỏng giữa đời,
cuộc sống sắp tới tại công ty này có vẻ không đỡ nổi.
“Dịch Tề ở đây nè!”
Dịch Tề giật mình một
cái rồi tiến lại ngồi xuống đối diện Vân
Cửu, Miêu Mạc nhìn anh cười một cái nhưng nhận lại là sự thờ ơ không quan tâm.
“Thôi em về lại công ty
đây, gặp anh sau.” Miêu Mạc tính đi nhưng Vân Cửu kéo cô lại.
“Khoan đã, chúng ta lâu
lắm mới hội tụ, nói chuyện một chút đã. Đúng không Dịch Tề?” Vân Cửu quay sang
nháy mắt với Dịch Tề nhưng nhận lại vẫn là sự lạnh lẽo.
“Tại sao cô lại ra đây?
Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc?” Dịch Tề nghiêm túc hỏi tội Miêu Mạc.
“Tôi ra đây mua nước cho
mọi người tình cờ gặp Vân tổng nên nói chuyện một chút.” Miêu mạc thấy sắc mặt
của Dịch Tề không tốt lắm liền chào tạm biệt rồi qua quầy mua nước.
“Nè, ông làm gì đằng
đằng sát khí thế.” Vân Cửu bất mãn nhìn cái tên ngồi trước mặt mình.
“Tôi hẹn gặp ông có việc
nên không muốn có người ngoài xen vào.” Giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.
Vân Cửu: “Miêu Mạc không
phải người lạ.”
Dịch Tề nhìn người đàn ông sau lưng Vân Cửu liền nháy mắt ra hiệu cho Vân Cửu rồi nói: “Tôi không
quen.”
Miêu Mạc mua nước xong
liền lẻn người đến ngồi phía sau ghế của Dịch Tề, Vân Cửu vẫn luôn quan sát cô
thấy được thời cơ tốt như vậy liền thăm dò một chút.
“Ông có biết là Miêu Mạc
đã thích ông từ lâu rồi không?”
Dịch Tề mặt không đổi
sắc: “Thì sao? Tôi đâu có trách nhiệm với tình cảm của người khác, chẳng lẽ có
bao nhiêu người thích tôi thì tôi phải đáp lại à.”
Vân Cửu bỗng thấy trong
tâm mình vui vẻ hẳn lên: “Vậy ông hẹn tui ra đây làm gì?”
Dịch Tề nghiêm túc một
cách đáng sợ: “Theo như tôi biết ông là người đề xuất Miêu Mạc với Mặc Ưu, đừng
tưởng tôi không biết những gì ông làm.”
Vân Cửu cũng trầm mặt
lại khác với dáng vẻ hoạt bát thường ngày: “Đưa người tài giỏi đến giúp ông mà
ông còn truy vấn gì tui đây?”
Dịch Tề: “Tôi chỉ muốn
nhắc cho ông nhớ, đừng cố mai mối gì cho tôi.”
Thấy Miêu Mạc đã nặng nề
ra khỏi quán Vân Cửu mới mạnh miệng lên tiếng: “Vậy thì tui sẽ chớp lấy cơ hội
tốt đó, sau này ông đừng có hối hận.”
Dịch Tề: “Đó là việc của
ông. Còn nữa, sau này đừng có xen vào chuyện của công ty tôi, nếu còn có lần
sau tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói xong Dịch Tề đứng
lên ra về bõ lại Vân Cửu đang đen mặt ngồi đó. Phía sau Vân Cửu có một người
đàn ông cũng lặng lẽ đứng lên ra về. Dịch Tề vừa ngồi vào ghế trong văn phòng
thì điện thoại của Vân Cửu gọi đến.
“Cậu hành sự quá lỗ
mãng, có người theo đuôi cũng không biết.” Dịch Tề thở dài nói qua điện thoại.
“Này, cái này phải trách
ai, nếu không phải cậu công khai đối đầu với người cha thân thương của mình thì
đâu đến mức như thế.” Vẫn Cửu chán nãn nói.
Dịch tề xoa xoa thái
dương hơi ẩn ẩn đau: “Vậy cái tên nào ngày xưa van xin nài nỉ mình cứu vớt ra
khỏi bể khổ. Nếu không phải thấy cậu đáng thương như thế còn lâu mình mới giúp,
thiệt rắc rối.”
Vân Cửu cười cười: “Được
rồi, tối nay chỗ cũ, bồi thường cho cậu một loại rượu mới mình vừa ủ được đấy.”
Dịch Tề nghe tới rượu
liền giãn cơ mặt: “Ít nhất phải hai chai đấy. Cúp đây.”
Vân Cửu vốn là một cô
nhi được gia tộc đá quý Mộng Quy ở Mỹ đem về huấn luyện để bảo vệ cho người đứng
đầu. Hai năm trước hắn gặp Dịch Tề đang trên đường thoát khỏi sự truy đuổi của bác sĩ
tâm lý. Vân Cửu đưa Dịch Tề đến nơi trú ẩn của mình, nói chuyện một lúc mới biết
được ba mẹ Dịch Tề muốn đưa anh đến bệnh viện để trị bệnh nhưng anh không muốn
liền bỏ chạy. Sau đó Vân Cửu đưa Dịch Tề về nhà lấy thân phận là bác sĩ sẽ trị
liệu giúp cho anh, ba mẹ Dịch Tề thấy anh không chống đối nữa nên cũng yên tâm
tin tưởng Vân Cửu. Từ đó về sau Dịch Tề yên ổn cho tới lúc đảm nhiệm chức tổng
giám đốc Dịch Hoa thị. Còn Vân Cửu sau khi thoát khỏi gia tộc Mộng Quy đã tạo lập
nên công ty rượu cho riêng mình. Cũng do Dịch Tề đã bắt đầu phát triển Dịch Hoa
thị cạnh tranh gay gắt với Mộng Quy nên cuộc sống của hai người bắt đầu bị theo
dõi, Vân Cửu và Dịch Tề cùng thống nhất nêu gặp nhau bên ngoài đương nhiên phải
giữ khoảng cách và quan hệ tệ nhất có thể.
Chương trước >>> Chương sau






0 comments:
Post a Comment