Miêu Mạc sắp xếp tài liệu xong chào tạm biệt mọi người ra về
trước, cô lên lầu trên thì thấy phòng Dịch Tề đã tắt đèn đành ngậm ngùi ra về.
Miêu Mạc bắt xe ra sân bay để đón một người bạn sắp tới sẽ đến ở cùng cô. Hai
người xem nhau như tri kỷ khi còn ở Vân Nam, nay cô ấy đến Giang Tô làm việc là
một niềm vui đối với Miêu Mạc. Đứng đợi ở cổng đón khách một hồi cô thấy được
bóng dáng mình đang đợi chờ. Một cô gái với vóc người nhỏ nhắn mặc chiếc váy
hoa xanh nhạt, đội chiếc nón vành trắng xinh, gương mặt rạng rỡ nét cười với
đôi mắt hai mí linh động.
“Cát Lê, mình ở đây nè!” Miêu Mạc vừa kêu vừa vẫy tay với cô gái
kia.
Cát Lê từ xa đã thấy Miêu Mạc nhanh chóng kéo vali chạy lại ôm
chằm lấy cô.
“Nhớ cậu chết đi được. Còn tưởng hôm nay cậu không tới đón mình được
chứ!” Cát Lê nắm tay áo Miêu Mạc lắc lắc cười cười.
Miêu Mạc: “Sao mà không tới được, thôi mình về phòng cất đồ rồi
tìm chỗ ăn cái đã.”
Nói rồi cả hai cùng lên taxi về phòng xong đi bộ đến một quán lẩu
gần bờ sông. Hai người cùng gọi những món ăn cay, Cát Lê vốn là người Tứ Xuyên
nên rất thích ăn cay, còn Miêu Mạc thì từ nhỏ đã có niềm đam mê với ớt. Sở
thích của cả hai khá tương đồng nên rất hiểu nhau, cũng từ đó mà thân thiết đến
tận bây giờ.
Sau một lúc trên bàn đã đầy những món ăn hấp dẫn. Nguyên tắc của
hai người là ăn cho đã rồi mới nói chuyện, vì thế mọi người trong quán đều nhìn
cả hai với ánh mắt kinh ngạc. Hai cô gái ngồi ăn một cách chăm chỉ chẳng nói
câu nào, có người còn cho là họ bị bỏ đói lâu ngày nên mới ăn như vũ bão như
thế. Đánh chén xong một nửa bàn ăn Cát Lê mới bắt đầu hỏi han Miêu Mạc.
“Cậu làm ở công ty mới thế nào? Có quen việc chưa? Đồng nghiệp tốt
chứ? Có ai ức hiếp cậu không?”
Miêu Mạc sặc ớt trước những câu hỏi dồn dập của người trước mắt
mình.
“Cậu làm gì tra khảo mình ghê thế.”
Cát Lê: “Này là quan tâm đâu phải tra khảo. Haha, mau nói đi!”
Miêu Mạc uống một ngụm nước rồi chậm rãi trả lời: “Mới đi làm có
một ngày nên cũng chưa rõ cho lắm, nhưng tương đối tốt.”
Cát Lê như nhớ tới gì đó liền chồm người lại gần Miêu Mạc: “Vậy
còn hắc mã hoàng tử của cậu thì sao?😜”
Miêu Mạc nghe xong liền thở dài than thở: “Anh ấy tránh mình như
tránh tà vậy.”
Cát Lê ngẩn người: “Sao vậy?”
Miêu Mạc lắc đầu: “Mình cũng không rõ, cũng có thể anh ấy ghét
mình, không muốn nói chuyện cũng không muốn nhìn thấy.”
“Còn cậu thì sao, làm việc ở công ty nào thế?” Miêu Mạc đổi đề tài
tránh phải nhớ tới gương mặt lạnh của Dịch Tề, điều khiến cô đau lòng.
Cát Lê cười tươi: “Làm ở Vân Hoa Mộc Hề”
“Cái gì?? Cậu làm ở vị trí nào ở đó?” Miêu Mạc bị sặc khi nghe tới
cái tên kia.
“Cậu làm gì ngạc nhiên thế, từ lâu tớ đã rất thích rượu vang, được
nhận làm thư ký cho tổng giám đốc Vân Hoa Mộc Hề không phải rất oai sao?” Cát
Lê cảm thấy rất hứng khởi nói không nghỉ.
Miêu Mạc tròn mắt: “Thư ký luôn á?!!”
Cát Lê hoang man nhìn cô: “Có gì không được sao? Bộ tổng giám đốc
đó là một lão già dê à?!!!”
“Hahahahahaaha!!! Già dê!!! Cái tên này hay đấy! Hahahaa” Miêu Mạc
nhớ tới gương mặt đẹp trai của Vân Cửu mà bị Cát Lê gọi là già dê khiến cô cười
mãi không ngưng.
“Cậu bị sao thế? Cuối cùng là thế nào?” Cát Lê nhét miếng thịt vào
miệng Miêu Mạc khiến cô ngưng ngay điệu cười kinh hồn.
“Tổng giám đốc đó là bạn của mình. Không ngờ cái đất này tròn
thiệt đấy, đi một vòng toàn gặp người quen.” Miêu Mạc cười cười, tính nói thêm
gì đó nhưng điện thoại lại vang lên.
Miêu Mạc nhìn cái tên thân thuộc gọi đến liền ngưng cười: “Vừa
nhắc tào tháo là tào tháo tới liền nè!”
“Xin chào lão già dê!!” Miêu Mạc trầm giọng nhấn nhá từng chữ một.
Vân Cửu: “….”
Miêu Mạc cố nhịn cười còn Cát Lê thì đang thắc mắc cái người gọi
đến cho bạn mình hình dáng thế nào.
Vân Cửu trầm mặt một hồi bèn lên tiếng: “Xin lỗi tôi gọi nhầm
số..Tút…tút..”
Miêu Mạc và Cát Lê cùng cười phá lên khiến mọi người trong quán
đều bắn ánh mắt về phía họ. Cát Lê cuối đầu xin lỗi rồi quay sang cười nhỏ nhẹ
với Miêu Mạc.
Một lúc sau Vân Cửu lại gọi đến Miêu Mạc vừa nghe máy liền nghe
một hơi chửi thẳng: “Nè sao em dám gọi anh là già dê hả, có tin anh kiện em tội
phỉ bang không hả!!!!”
Miêu Mạc cười cười: “Vâng cho em xin lỗi, anh gọi em làm gì thế?”
Vân Cửu hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tối nay em có thời gian thì
đến quán rượu của anh, có một loại rượu mới ra lò, cũng có thể dắt theo bạn bè
đấy.”
Cát Lê nghe được chữ
rượu vang nhỏ tỏng loa điện thoại liền sáng mắt lên gật đầu lia lịa với Miêu
Mạc.
“Được rồi, tối nay em
với bạn em sẽ đến, cảm ơn Vân tổng đã chiếu cố.”
Vân Cửu: “Mà tối nay anh
không có gặp em được đâu, nên đến rồi đừng có tìm anh đấy.”
Miêu Mạc: “Ai mà thèm tìm
anh, cúp đây.”
Vân Cửu chạnh lòng nhìn
điện thoại đã ngắt kết nối với bên kia, bao năm rồi tình cảm của hắn đối với
Miêu Mạc chỉ có mãnh liệt hơn chứ không thuyên giảm đi. Hắn với Miêu Mạc đều là
trẻ mồ côi, từ nhỏ ở cô nhi viện hắn đã thích cô rồi. Về sau bị Mộng Quy đem đi
hắn cũng mất liên lạc với Miêu Mạc từ đó.
Từ lúc gặp lại Miêu Mạc trong trường
luật thì hắn đã quyết định đời này sẽ luôn bên cạnh bảo vệ giúp đỡ Miêu Mạc.
Tình cảm hắn vẫn luôn ấp ủ đến lúc thích hợp sẽ bày tỏ với Miêu Mạc, nhưng rào
cản lớn nhất chính là sự yêu thích của Miêu Mạc đối với Dịch Tề quá lớn.
Vân
Cửu biết rõ căn bệnh của Dịch Tề sẽ không thể tiếp xúc được với ai ở mức độ quá
gần, Bởi thế hắn vẫn luôn tự tin rằng sẽ có lúc Miêu Mạc nãn lòng mà buôn bỏ,
đến lúc đó hắn sẽ là người ở bên cạnh an ủi che chở cô. Nhưng Vân Cửu không biết
được một điều rằng, Miêu Mạc đối với Dịch Tề là một lòng không đổi, cho dù anh
có lạnh nhạt với cô như thế nào đi nữa.
Khoảng 7h tối, Miêu Mạc
và Cát Lê cùng nhau đến cử hàng rượu của Vân Cửu, đây là một cửa hàng với kết
cấu cổ điển từ xưa, những bức tường được điêu khắc tỉ mỉ hình những chai rượu
nổi tiếng như Ronco di sassi, Memorias, Calicanto, … bên trong tiệm được thiết kế bằng cửa kính thủy tinh đen huyền
ảo, hai bên tường là những sản phẩm rượu được chất đầy theo một hình zích zắc.
Đối diện cửa chính là quầy bartender nổi bật với một màu tím mê hoặc.
Cát Lê cứ
tưởng mình đang mơ, cô ao ước được đến đây từ lâu rồi nhưng không đủ chi phí để
vào cổng. Vì vậy cô luôn nổ lực để có thể vào làm được ở Vân Hoa Mộc Hề, mỗi
nhân viên ở đó sẽ được phát một thẻ thành viên tại cửa hàng rượu này và giá
dịch vụ sẽ được chiết khấu rất ưu ái.
“Mình không ngờ cậu lại
thích đến vậy đó, mắt muốn rớt ra ngoài luôn rồi kìa.” Miêu Mạc khoanh tay nhìn
Cát Lê đang nhìn chung quanh với ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Cát Lê: “Mình không phải
nằm mơ chứ, thật tuyệt quá, đi thôi Miêu Mạc, đi uống rượu nào.”
Nói rồi Cát Lê kéo Miêu
Mạc lại một bàn gần cửa sổ, nơi đây nhìn ra sẽ thấy được bầu trời đầy sao lấp
lánh. Sắp vào mùa đông nên thỉnh thoảng sẽ có những bông tuyết rơi xuống, theo
như thông báo của cục khí tượng năm nay tuyết sẽ rơi nhiều hơn.
Đối với rượu Miêu Mạc
không có hứng thú lắm, cô thích uống bia hơn. Vì vậy cô để cho Cát Lê lựa cho
mình một loại rượu. Một lúc sau phục vụ đem đến hai ly vang đỏ, Cát Lê nhanh
nhảu giới thiệu với Miêu Mạc như một PG thực thụ.
“Miêu Mạc, cậu lắc nhẹ
nó rồi nhấp một ngụm nhỏ sẽ có cảm giác tê tê đầu lưỡi sau đó sẽ là vị đậm của
nhỏ xen kẻ một chút cồn say mê đến ngất ngây.” Cát Lê vừa nói vừa thực hiện,
uống xong gương mặt cô thõa mãn rồi tựa người ra sau ghế.
“Nhìn cậu kìa, giống
nhưu ngàn năm không được uống rượu vậy.” Miêu Mạc cũng làm theo lời Cát Lê nói,
đúng thật là rất ngon a.
Cát Lê như nhớ ra gì đó
liền bật người dậy chống cằm nhìn Miêu Mạc: “cậu mau nói cho tớ biết quan hệ
giữa cậu và sếp sắp tới của mình đi. Không được dấu diếm.”
Miêu Mạc: “Mình và Vân Cửu
ở chung cô nhi viện, nhưng một thời gian sau đó anh ấy được người ta nhận nuôi.
Đến khi mình học xong đại học tình cờ gặp lại trong trường thế là liên lạc với
nhau cho đến bây giờ.”
Cát Lê xoa xoa cằm: “Vậy
tính tình người đó thế nào? Cậu cho mình biết chút ít để dễ dàng làm việc nữa
chứ.”
Miêu Mạc cười cười: “Cậu
yên tâm đi, anh ấy rất dễ chung sống, nếu bắt nạt cậu cứ về nói với mình.”
Cát Lê: “Có khi nào anh
ấy thích cậu không?”
Miêu Mạc tròn mắt: “Không
thể nào, mình với anh ấy như anh em vậy, từ nhỏ cũng vậy và bây giờ cũng vậy.”
Cát Lê: “Vâng vâng,
trong lòng cậu chỉ có mình người kia thôi chứ gì.”
Miêu Mạc nghe Cát Lê
nhắc đến Dịch Tề tim cô bỗng dưng có chút đau, cô không biết đến bao giờ mới có
thể nói chuyện một cách đàng hoàng với anh. Qua hồi lâu không thấy Miêu Mạc nói
gì Cát Lê cũng im lặng thưởng thức rượu ngắm cảnh đêm, bầu trời tuy đầy sao
sáng nhưng vẫn có chút ảm đạm nặng nề.







0 comments:
Post a Comment