Chương 5:
Ngươi là ai? Chúng ta phải chăng đã từng gặp?
Vô Giới là một nơi hoa thơm cỏ lạ, bốn bể đều là mặt biển,
một hòn đảo nhỏ nằm giữa biển khơi mênh mông. Nhưng nếu lại gần sẽ bị kết giới
đánh cho tan nát. Hơn mấy chục năm qua dưới sự thống trị của Quỷ Vô Sát, người
dân ở Vô Giới đều được an ổn sinh sống. Sau trận chiến kinh hoàng 3 năm trước
họ chỉ muốn được sống không muốn tranh đấu gì cả. Vô Giới được chia làm bốn
cửa, mỗi cửa đều có một vị hộ pháp nhằm đảm bảo người dân được an toàn. Tòa
điện của Quỷ Vô Sát nằm ở cửa đông hướng thẳng ra mắt biển giáp với Thiên giới.
Ngày đêm canh giữ nghiêm ngặt đề phòng người của Thiên Giới đến gây chiến.
“ Thưa vương, sự việc năm đó đã cho điều tra kỹ nhưng vẫn
thiếu sót một việc không thể tra ra.” Huyết Thanh đưa đến một lá thư cho người
nằm trên ghế đang nhắm mắt.
“ Là bị che dấu hay thật sự không có?” Thanh âm trầm thấp
phát ra từ đôi môi khẽ nhếch, mắt phượng mở ra một màu vàng nhạt, sóng mũi cao
như tô vẽ thêm nét tuấn mỹ trên gương mặt. Nhìn người đang cuối đầu dưới điện
rồi cũng lật thư xem xét.
Huyết Thanh ngẩng mặt đưa đôi mắt mệt nhọc nhìn Quỷ Vô Sát
một thân hắc y trên cao kia “ Có lẽ là bị che dấu, sự việc năm đó người mất trí
là do ai đó gây ra.”
Quỷ Vô Sát xem lá thư một hồi rồi cũng cho Huyết Thanh lui
xuống nghĩ ngơi. Đã ba năm rồi, từ lúc cuộc chiến kinh hoàng dó kết thúc hắn bị
thương nặng được đưa về điện tịnh dưỡng gần một năm mơi khỏi. Nhưng hắn lại
không nhớ gì hết, tất cả chỉ là một tờ giấy trắng, chỉ có vết thương ngay ngực
như chứng tỏ rằng năm đó hắn thật sự gặp nguy hiểm. Mỗi đêm hắn đều nằm mơ thấy
một người, toàn thân đều là máu ôm chặt lấy hắn, nhưng ngoài trừ đôi mắt tím tràn
đầy thống khổ ra hắn chẳng thể nhớ được gì sau khi tỉnh mộng. Cho người điều
tra sự việc năm đó cũng đã được vài năm, Thiên Giới quá cẩn mật nên không tra
ra được chút tin tức nào. Tứ đại hộ pháp bị hắn xoay như chong chóng không ngày
nào được yên ổn. Cũng may có một người đứng ra cứu vớt chuỗi ngày đau thương đó
của họ. Ngoài điện có tiếng hạ nhân thông báo “ Thưa vương, Pháp Sư đến rồi ạ!”
Vừa dứt lời một thân ảnh bạch y bước vào điện, một mái tóc
trắng xõa dài, đôi mắt màu lam trầm tư, trên tay cầm một chiếc quạt sắt với hoa
văn bỉ ngạn màu đỏ tinh xảo. Nhìn người đang chán chường nằm dài trên ghế kia
cười nhẹ trêu chọc “ Ngươi đang nhớ ai sao?” Nói xong liền ngồi trên thành cửa
sổ.
“ Phải chi ta có thể nhớ được thì tốt rồi.” Quỷ Vô Sát thở
dài nhìn người vừa xuất hiện “ Tịnh Thần, ngươi không thể cho ta biết được hay
sao, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Tịnh Thần nhìn mặt biển một hồi lâu cũng mở miệng “ Nếu ta
nói cho ngươi biết, như vậy quá bất công với người đó.”
“ Người đó là ai? Câu này ta hỏi ngươi 3 năm nay ngươi vẫn không
cho ta chút manh mối nào ngoại trừ ngươi chắc chắn mắt hắn màu tím và giấc mơ
của ta là sự thật.” Quỷ Vô Sát lại nhớ đến giấc mơ bí ẩn đó, trong lòng lại dâng
lên một hồi khó chịu.
Tịnh Thần nhìn hắn như vậy cũng thấy thương nhưng mà kệ “ Ta
đã nói rồi, nếu ta nói ra sau này khi ngươi nhớ lại ngươi sẽ ray rứt đến tận
cùng. Vì vậy, vương cứ từ từ mà nghĩ đi nhé.” Hắn cũng đổi chủ đề mà nói tiếp “
Dạo gần đây tên Hỏa Diệm đó lại rục rịch muốn thoát ra rồi, ngươi có muốn đến
huyết trì thăm hắn không?” Ánh mắt Tịnh Thần cũng trở nên nham hiểm.
“ Tên chết tiệt đó hại ta bị thương như vậy còn muốn thoát
ra, ngươi đi với ta, ta phải đập cho hắn bất tỉnh mới được.” Nói rồi bay đi ra
ngoài, Tịnh Thần nhìn theo hắn khẽ cười rồi cũng bay theo.
Quỷ Vô Sát và Tịnh Thần xuất hiện trước bờ biển thì thấy có
hai người nữa cũng đang đứng nhìn kết giới. Một nam một nữ, Quỷ Vô Sát cứ nhìn
chằm chằm nhân ảnh màu tím kia, tim hắn lại đập nhanh hơn. Diêm La dường như
cảm nhận được khí tức quen thuộc liền quay lại nhìn. Người hắn trong đợi ba năm
qua đang đứng đó, thân người quen thuộc ấy, hắn rất muốn chạy lại mà ôm lấy
nhưng mới bước lên một bước liền chần chừ đứng lại, bàn tay siết thành nắm đấm
bấu chặt vào nhau. Tịnh Thần đứng sang một bên xem kịch, thấy Mặc Y đang đứng
gần đó cũng ra hiệu cho cô tới đứng với hắn. Mặc Y thấy một thân bạch y kia
đang ngoắc tay với mình liền hiểu ra tới lại gần chỗ hắn.
“ Hình như chúng ta từng gặp nhau đúng không?” Quỷ Vô Sát
tiến lại hai bước nhìn chăm chú vào đôi mắt tím, hỏi Diêm La đang rối như tơ
bất động trước mắt. Dường như đang đấu tranh tư tưởng Diêm La vẫn im lặng không
nói tiếng nào.
Quỷ Vô Sát lại tiến tới hai bước gần hơn một chút hỏi tiếp “
Ngươi là ai, có thể cho ta biết được không? Ngươi có quen ta không?”
Diêm La thấy khoảng cách ngày càng gần liền lui lại vài bước,
nhưng hắn không kiểm soát được bước hụt chân xuống biển sóng đánh ập tới ướt
một mảng lớn. Mặc Y thấy Diêm La chật vật như vậy liền chậc lưỡi “ Đại nhân của
ta lại e thẹn rồi, nếu là ta ta sẽ nhào đến ôm hôn thắm thiết. Ngươi thấy có
đúng không?”
Tịnh Thần nhìn vẻ mặt xem kịch đầy hứng khởi của cô mà bật
cười “ Ngươi nghĩ ai cũng biến thái như ngươi”.
Mặc Y như bị đạp trúng đuôi nhảy dựng “ Ngươi nói ai biến
thái hả, ngươi dám nói ngươi không nghĩ giống ta không?” Tịnh Thần bị nói trúng
tim đen liền im bặt đỏ mặt quay đi. Mặc Y cảm thấy tên bạch y này rất quen
nhưng cô chẳng nhớ được đã gặp người này ở đâu. Nghĩ hoài không ra liền quay
mắt xem phim tiếp.
“ Ta cũng đâu đáng sợ
đến mức ngươi né ta như né tà vậy.” Quỷ Vô Sát nhìn ngươi kia đang né xa hắn mà
bất lực thở dài. Diêm La bình tĩnh lại bước ra khỏi biển, một làn gió thổi qua
làm cho y phục hắn khô ráo trở lại.
“ Không có gì, ngươi đến đây làm gì?” Diêm La cố đè nén thanh
âm xúc động, ánh mắt màu tím sáng ngời nhìn người trước mặt.
“ Ta nghe nói tên ma quái kia lại muốn thoát ra nên đến xem
thử. Còn ngươi?” Quỷ Vô Sát bị nhìn đến tinh thần hoảng loạn, có một suy nghĩ là
muốn đè người trước mắt xuống giường.
“ Ta cũng vậy” Diêm La cuối mắt thì thào. Tịnh Thần và Mặc y
cảm thấy vô vị liền tiến lại gần hai người.
“ Diêm La đại nhân, xin chào, đã lâu không gặp” Tịnh Thần
chắp tay cúi chào khiến Quỷ Vô Sát và cả Mặc Y đều bất ngờ chung một ý nghĩ “
Có quen biết sao?”
Diêm La thấy Tịnh Thần liền trầm mặt trở lại “ Dạo gần đây
kết giới ta tạo ra không thể giam giữ được hắn nữa, pháp sư có cách nào khiến
ta khôi phục lại công lực như cũ không?”
“ Đại nhân, việc này còn phải đợi cơ duyên à” Nói xong lại
liếc sang Quỷ Vô Sát bên cạnh làm hắn nổi tầng tầng da gà.
“ Đại nhân, hiện tại cũng không thể tu sửa lại kết giới, hay
mời hai vị này về địa phủ uống chén trà rồi nghĩ cách được không?” Mặc Y với
ánh mắt tràn đầy nhiệt tình, Diêm La đỏ mặt rồi cũng gật đầu.
Bốn người cùng ngồi trong khuôn viên trong điện của Diêm La,
Quỷ Vô Sát cứ nhìn xung quanh không sót một chỗ nào. Cho tới khi Tịnh Thần
truyền âm cho hắn.
‘Ngươi làm gì cứ nhìn
lấm la lấm lét như ăn trộm vậy?’ Tịnh Thần cảm thấy mất mặt liếc hắn.
‘ Nơi này từng xuất hiện
trong giấc mơ của ta, ta phải nhìn cho rõ chứ’ Quỷ Vô Sát liếc lại hắn.
Trả lời xong Quỷ Vô Sát quay sang thì thấy đôi mắt tím long
lanh cũng đang nhìn hắn chằm chằm. Trong lòng thầm nhủ “ Ngươi đừng nhìn ta như
vậy được không, ta…” Thứ nào đó dưới thân đã đứng lên rồi.
Diêm La nhận thấy ánh mắt mình quá nóng bỏng liền nhìn sang
chỗ khác. Mặc Y nhìn hai người cứ mắt đi mắt né thiệt là chóng mặt. Cô liền đá
mắt với Tịnh Thần cũng đang ngồi đối diện.
“ Diêm La đại nhân dạo này vẫn khỏe chứ?” Quỷ Vô Sát lên
tiếng để phá đi sự ngượng ngùng cứng nhắc của mình.
“ Ta vẫn khỏe, còn ngươi thì sao?” Diêm La lại bắt đầu nhìn
hắn không chớp mắt.
Mặc Y và Tịnh Thần đồng ý nhường không gian tự hóa mình thành
không khí nhưng hai người này đang làm gì? Chỉ có hỏi nhau khỏe hay không vậy
thôi sao, lại im lặng không ai nói tiếng nào. Tịnh Thần thấy chẳng còn gì hấp
dẫn hết liền nghiêm túc hỏi việc của ma vực “ Diêm La đại nhân, người sống bị
hút linh hồn là do bọn người ma vực làm đúng không?” .
“ Điều này ta cũng đoán trước từ lâu, phong ấn của ta vốn dĩ
không thể giam giữ hắn được lâu, huống hồ ta vẫn chưa khôi phục lại được như
xưa.” Diêm La trầm mặt nhưng ánh mắt vẫn nhìn Quỷ Vô Sát không rời đi.
Mặc Y cảm thấy Tịnh Thần này biết rất nhiều việc liên quan
đến đại nhân nhà mình, cô nghĩ mình phải tìm cách để biết thêm một chút về sự
việc của năm đó. Rốt cục trận chiến đó thật sự kinh hoàng đến mức độ nào mà làm
cho Diêm La phải mất đi một nữa sức mạnh đến tận bây giờ vẫn chưa khôi phục
lại.
“ Chưa khôi phục lại là thế nào? Ngươi bị thương sao, sao ta
không thấy? Bị thương ở đâu?” Dường như thói quen Quỷ Vô Sát hỏi tới tắp và kèm
theo hành động lật người Diêm La qua lại xem
xét.
“ Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Diêm La gỡ đôi tay đang sờ
mó trên ngực mình ra rồi cũng nhích ra xa một chút.
Quỷ Vô Sát thấy mình bị hất hủi liền khó chịu, cuối xuống nhìn lại mình
từ trên xuống dưới rồi tự nhủ “ Mình cũng đâu đến nỗi tệ mà sao hắn cứ né mình
hoài vậy?’
Tịnh Thần cảm thấy đưa Quỷ Vô Sát đến đây là sai lầm rồi. Vốn dĩ hắn muốn
Quỷ Vô Sát đến gần Diêm La để hắn có thể nhớ lại chuyện lúc trước, nhưng nhìn
xem hắn đang làm gì. Hết nhìn người ta bằng ánh mắt lấm lét, giờ lại quay sang
xàm sỡ. Chẳng lẽ vương của hắn chịu không nỗi muốn ăn tươi nuốt sống người ta
hay sao.
“ Vương à, người có thể bàn chuyện chính trước được không? Sao ta cứ thấy
người giống mấy tên biến thái vậy?” Tịnh Thần đè nén sự tức giận gầm nhẹ. Quỷ
Vô Sát ho nhẹ vài tiếng rồi lãng sang chuyện khác.
“ Theo ta thì cứ để hắn thoát ra đi rồi đập cho hắn một trận rồi thủ tiêu
luôn là xong” Quỷ Vô Sát vừa gặm trái táo và nói.
Cả ba người nhìn hắn, ba trạng thái khác nhau như sau.
Mặc Y “ Ma tôn này có bệnh thích ngược!! ****”
Tịnh Thần “ Hình như mình cho hắn uống thuốc rồi mới đến đây mà? Sao lại
ngáo nữa rồi?>”
Diêm La “ Ngươi vẫn mạnh mẽ và tự tin như thế, ta sẽ liều mạng cùng
ngươi”
Chỉ có ánh mắt của Diêm La thể hiện sự đồng tình với hắn, nếu như Quỷ Vô
Sát nhớ lại trận chiến năm đó chắc hắn sẽ không nói ra như vậy. Hiện tại Hỏa
Diệm đã không còn như xưa, hắn đã lợi dụng ma khí của huyết trì tu luyện, việc
quyết chiến với Hỏa Diệm sẽ là một quyết định sai lầm.
“ Ma tôn à, người có thể suy nghĩ lại không? Đại nhân nhà ta vẫn chưa hồi
phục công lực, nếu quyêt chiến với hắn e là không khả quan” Mặc Y lo lắng Diêm
La sẽ đồng ý nên chặn đường hắn trước, năm đó hắn liều mạng như vậy thì bây giờ
có bỏ mạng cũng là điều có thể.
Thế là việc này cần phải xem xét lại kỹ lưỡng,
Tịnh Thần xin cho hắn và Quỷ Vô Sát được ở lại địa phủ để dễ dàng bàn chuyện
đối phó với Hỏa Diệm, đương nhiên là Diêm La hết sức hoan ngênh.
Chương trước >>> Chương sau
Chương trước >>> Chương sau






0 comments:
Post a Comment