Tam Giới Quỷ Dị


Chương 7: Ma vực chết tiệt

Diêm La tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, đầu hơi choáng xoa xoa một hồi rồi nhớ lại chuyện hôm qua. Là Quỷ Vô Sát đưa hắn về, trên bàn có để một lá thư nhưng chỉ có vài chữ “Hôm sau ta sẽ đến gặp người nhé!”

Diêm La có thể nhìn ra được gương mặt Quỷ Vô sát cười đến gợi đòn, hắn bỗng dưng cười lên một cái thật hoa lệ. Cảm thấy mình tự ngồi cười ngốc như vậy Diêm La liền đập đầu vào gối. Đang tự tra tấn mình thì có người tới tìm đánh, là thái tử điện hạ cao quý một thân vàng kim. Hắn thấy Diêm La đang đứng ở cửa liền hống hách “Con rồng tím kia, hôm nay ta muốn giao chiến với ngươi”.

“Nhưng ta không muốn đánh với ngươi thì sao?” Diêm La vẫn khoanh tay dựa cửa nhìn thái tử đang tức giận.

“Ngươi sợ đánh không lại ta hay sao? Hóa ra ngươi cũng chẳng giỏi giang gì.” Thái tử khiêu khích Diêm La, nhưng không biết được phía sau lưng mình có một người đang đứng.

“Ta đánh với ngươi thay hắn thế nào?” Quỷ Vô Sát cười quỷ dị lại gần Thái Tử đang hoảng hồn. Hắn không tin được ma tôn của Vô giới lại lên thiên đình, lại có thể đi lại tự nhiên như vậy.

Diêm La thấy người kia tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, khoanh tay xem kịch tiếp. Quỷ Vô Sát thưởng thức dáng vẻ đứng xem kịch của ai kia trong lòng như nở ngàn nụ hoa.  Hắn lại gần tên thái tử nào đó đang run rẩy “Sao ngươi muốn đánh kiểu nào?”

“Ngươi..ngươi…làm sao ngươi lên đây được” Thái tử vàng kim lắp ba lắp bắp hoảng sợ nhìn hắc y đang tiến lại gần mình hơn. Dường như vừa nghĩ ra được điều gì liền bay ra sau lưng Diêm La “Rồng tím ngươi mau bảo vệ ta, mau mau đánh hắn đi đi, ta sẽ nói phụ hoàng ban thưởng cho ngươi”.

“Nè rồng vàng, ngươi đường đường là thái tử thiên giới, đáng lí ra ngươi nên bảo hộ ta chứ?”  Diêm La chán ghét lấy cái móng đang bám vào người mình ra.

Quỷ Vô Sát nhìn cái tên thái tử toàn thân vàng kim kia đang bám gần Diêm La liền nhào tới kéo Diêm La ra sau lưng mình trừng mắt với thái tử. Trong phút chốc thái tử hóa thành con rồng vàng kim nhanh chóng bay đi. Nếu hắn không đi nhanh có thể bị Quỷ Vô Sát đánh cho bất tỉnh mất. 

Thấy phiền phức đi rồi Diêm La mới đi vô phòng rót trà tự uống, Quỷ Vô Sát thấy thế liền mè nheo “Ta vừa giúp ngươi giải quyết phiền phức kia, có nên ban thưởng gì cho ta không?” Quỷ Vô Sát đưa mặt lại gần liền bị Diêm La tát nhẹ một cái đẩy hắn ra.

“Không có ngươi ta cũng tự giải quyết được, ai mượn ngươi nhào tới” tuy rằng nói vậy nhưng Quỷ Vô Sát thấy người kia đang cười tươi thỏa mãn.

Hắn nhìn xung quanh căn phòng Diêm La ở liền lên tiếng chê bai “Cái phòng tồi tàn này mà ở được sao?”

“Có chỗ để ngủ là tốt rồi, ngươi tới đây làm gì?” Diêm La lấy đâu ra một que kẹo đường ngậm trong miệng.

“Hôm qua ta nói gì ngươi quên rồi sao?” Quỷ Vô Sát buồn rầu ngồi xuống đối diện hắn.

“Không quên, nhưng ta không đi được” nói xong hắn đưa bàn tay có ấn chú ra cho Quỷ Vô Sát xem. Một ấn chú máu đen xen kẻ ngoằn nghèo kéo dài từ khuỷa tay đến cổ tay trái của Diêm La, bàn tay hắn trắng nõn nên làm cho ấn chú trở thành một điểm thu hút mắt nhìn.

Quỷ Vô Sát nhìn chằm chằm một hồi liền đập mạnh tay lên bàn “Tên ngọc đế vô sỉ, dùng cái này để giam giữ ngươi. Bao lâu rồi?”

“Dường như là từ lúc mới sinh, đến khi ta nhận thức được thì đã thấy nó rồi” Diêm La vẫn hờ hững.

“Nếu ngươi không nghe lệnh hắn thì sao?” Quỷ Vô Sát không dám nghĩ đến nhưng hắn muốn biết.

Diêm La đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn mây bay “Linh lực bị hút cạn, đau đơn còn hơn cả chết. Nhưng mà ta cũng quen rồi, chỉ cần ta không đụng chạm đến hắn ta sẽ được yên ổn”.

Quỷ Vô Sát tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy Diêm La từ phía sau khiến hắn rụt người một cái rồi cũng thả lỏng “Ta sẽ tìm cách giải ấn chú này rồi đưa ngươi đi”.

“Ta với ngươi cũng chỉ mới quen biết, sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?” Diêm La thoát ra khỏi cái ôm ấm áp kia, đưa mắt nhìn Quỷ Vô Sát đang nghiêm túc đứng gần cửa sổ, ánh sáng chiếu vào gương mặt tuấn mỹ tạo thành một dấu ấn khó quên trong lòng Diêm La.

“Ta biết ta đường đột, nhưng ta không muốn thấy người ta để tâm đến chịu sự giam cầm của một người khác. Ta muốn ngươi tiếp xúc với ta nhiều hơn, như thế ngươi mới có thể biết được tâm ý của ta.” Những chữ cuối Quỷ Vô Sát thì thầm trong miệng, hai bên tai hắn đỏ bừng nhìn rấ vui mắt.

“Ta là nam nhân, chẳng lẽ ngươi là…” Diêm La nghe hắn đang thổ lộ thì hết mức ngạc nhiên tròn mắt.

Quỷ Vô Sát tiến lại một bước “Ta không thích nữ nhân”

“…” Diêm La sững sờ.

Hắn tiến lại thêm một bước “Ngươi thích nữ nhân sao, ta cũng có thể giả thành nữ nhân à”.

“…” Diêm La hoàn toàn bất động, mắt mở to, cây kẹo trong miệng cũng rớt xuống nhưng Quỷ Vô Sát đã nhanh chóng chạy đến chụp lấy sau đó cũng cho vào miệng của mình.

Nếu người ở Vô giới nghe được nhưng câu này của Quỷ Vô Sát  thì có lẽ sẽ nhảy biển tự vẫn hết thôi. Liêm sỉ gì thì hắn cũng vứt xuống biển hết rồi, Quỷ Vô Sát từ lúc gặp Diêm La tại trận chiến hôm trước hắn đã có ý muốn trói chặt người này lại bên người. 

Cho đến hôm nay hắn mới biết được Diêm La phải chịu cảnh giam cầm điều khiển của ngọc đế thì hắn lại càng chắc chắn một điều là phải đem người này rời khỏi Thiên giới.
Diêm La cần thời gian để suy nghĩ vì vậy hắn đã đuổi Quỷ Vô Sát về, đang ngồi suy đi nghĩ lại những lời lúc nãy thì ngọc đế lại tìm hắn đến để giao việc. 

Diêm La đến nơi hẹn, nhìn ngọc đế đang ngồi trong cái đình nghĩ mát thì càng chướng mắt hơn.

“Lại có chuyện gì?” Diêm La không muốn ở cùng người này một giây phút nào nên nhanh chóng hỏi cho xong để đi.

Ngọc đế nhìn hắn một lúc lâu, gương mặt tỏ vẻ không vui “ Ngươi có cần phải tránh né như vậy?”

“Bản thân ta bị ngươi giam cầm điều khiển, ngươi nghĩ ta có hứng thú ở cùng với ngươi sao. Có gì thì mau nói đừng dài dòng.” Diêm La bất mãn muốn đánh người.

“Hiện tại ma giới đang bắt đầu bày binh bố trận rồi. Ngươi mau đến đó diệt trừ trước khi bọn chúng tới đi.” Ngọc đế vuốt vuốt bộ râu dài của mình nhàn nhạ uống trà.

“Tại sao ta phải làm, trong tay ngươi có vô số thiên binh thiên tướng, trọng thần trung thành, pháp lực cũng cao. Ngươi không ra lệnh cho bọn hắn lại cứ nhằm vào ta?” Nói xong Diêm La phản bác trong vô vọng, vốn dĩ hắn đã là một con cờ trong tay ngọc đế rồi, có nói gì cũng không thể không nghe lệnh hắn.

“Pháp lực của ngươi có thể dễ dàng đến ma vực mà không bị phát hiện, ngươi nói ai có thể thích hợp hơn ngươi chứ.”

“Ngươi không sợ ta cấu kết với bọn chúng tiêu diệt ngươi” Diêm La cười khinh không thèm nhìn đến người trước mặt mình.

“Ngươi không có cơ hội làm điều đó” Nói xong ngọc đế cũng quay lưng đi mất. Diêm La chưởng một cái mạnh vào chiếc bàn trà khiến nó vỡ tung. Nếu không phải hắn bị hạ ấn chú thì hắn đã đập cho tên ngọc đế kia một trận rồi, sau đó biến thành một con rồng tím bay về hướng Ma giới.

Ma giới vốn là một vùng đất chết, ma khí bao quanh chùng chùng, Hỏa Lệ trước đây đã khai phá ra và biến nó thành một vương quốc của riêng hắn. Nhưng do ma khí quá dày đặt nên đa số người dân ở đây đều tàn ác không xem ai ra gì. Cho đến khi Hỏa Lệ mất đi con trai của hắn là Hỏa Diệm lên kế vị, hắn lại tham vọng nhiều hơn muốn thâu tóm tất cả vào tay mình, muốn làm bá chủ. Hắn đã gửi thư khiêu chiến lên thiên đình vì vậy ngọc đế mới bắt Diêm La đến ma vực tiêu diệt hết trước khi bọn chúng đánh lên.

Diêm La bay một vòng trên bầu trời ma vực  rồi đáp xuống một cái hang động trên núi. Xung quanh ma khí dày đặt nhưng trong hang động này lại có một loại khí tức rất dễ chịu, đi sâu vào trong là một suối nước nóng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước tạo vẻ long lanh huyền ảo. Diêm La chạm tay vào nước thân thể liền trở nên dễ chịu, hắn liền lấy một chiếc bình nhỏ lấy đầy nước rồi tạo kết giới bao quanh khu vực này lại. 

Diêm La xuống núi và đi thẳng đến cung điện của Hỏa Diệm. Bên trong có binh lính canh gác cẩn mật, xung quanh cung điện đều được giăng nhiều loại bẫy chết, nếu không để ý mà đụng phải sẽ chết rất khó coi. Đang loay hoay bên bờ thành Diêm La liền bị một thân hắc y kéo vào trong hẻm nhỏ, cũng vừa lúc đó có một đoàn binh giáp đi tuần ngang qua. Đang chuẩn bị xuất chiêu đánh cái kẻ dám kéo hắn thì mới biết người này vô cùng thân quen.

“Quỷ Vô Sát, sao ngươi lại ở đây?” Diêm La có chút mừng rỡ khi thấy hắn.

“Ta mới hỏi ngươi đó, tại sao lại tới đây, ngươi không biết người ma giới căm hận Thiên giới bao nhiêu à.” Quỷ Vô Sát lúc nãy đang đứng trên cây thấy nhân ảnh ngày nhớ đêm mong của mình đang lén lút bên ngoài cung điện liền nhanh chóng nhào tới.

“Ngọc đế bắt ta đến đây tiêu giệt ý đồ đánh lên thiên giới của ma vực. Còn ngươi tới đây làm gì?” Diêm La không dấu diếm nói hết một hơi.

“Cái gì? Bắt một mình ngươi tới tiêu giệt Ma giới, ta phải giết chết hắn.” Quỷ Vô Sát tức giận như muốn bay lên thiên đình liền bị Diêm La kéo lại.

“Ngươi kệ hắn đi, mau nói ngươi tới đây làm gì, chẳng lẽ Hỏa Diệm cũng gửi thư khiêu chiến đến Vô giới sao?” Diêm La biết hắn lo cho mình cũng thấy vui vẻ trong lòng.

“Hắn dám, đến ta sẽ đánh cho tổ tông nhà hắn sống dậy mà xin tha. Ta đến đây là vì tìm một thứ giải ấn chú cho ngươi.” Quỷ Vô Sát vỗ ngực tự hào nhìn Diêm La.

“Có thể giải được ấn chú sao? Là thứ gì vậy?” Diêm La nghe được liền phấn khích, ấm áp tràn đầy trái tim hắn, liền nắm tay Quỷ Vô Sát lắc lắc.

Quỷ Vô Sáng vui vẻ nhìn cái tay đang nắm chặt tay mình “Phải tìm được Phượng Vũ Thần.”

“Phượng Vũ Thần là gì? Là người hay là vật?” Diêm La nghe cái tên lạ kì thắc mắc nhìn Quỷ Vô Sát.

“Là thần thú thượng cổ, phải dùng máu của nó làm đường dẫn mới có thể xóa bỏ ấn chú của người. Nhưng mà…” Quỷ Vô Sát nhớ lại lời của pháp sư nhà mình liền trầm mặt.

“Nhưng mà sao?” Diêm La cũng căng thẳng theo hắn.

“Pháp sư nói có duyên mới gặp được nó, nó đã bị linh lực phong ấn ở nơi nào cũng chẳng rõ” Quỷ Vô Sát đã tìm kiếm khắp nơi ở ma vực mà vẫn không có chút tung tích nào của nó.

Diêm La ngẫm nghĩ một hồi liền nhớ đến hồ nước thần kì kia “Ngươi có đến chỗ hồ nước trên núi không?”

“Hồ nước nào, ta ở trên núi mấy ngày nay không thấy có hồ nước nha” Quỷ Vô Sát không biết Diêm La đã phát hiện ra một thứ mà không một người nào ở ma vực phát hiện ra được.

“Ta cũng không rõ nhưng nước trong hồ có thể trị thương được, ngươi xem” Nói rồi hắn lấy bình nước mình đem theo cho Quỷ Vô Sát nhìn.

Quỷ Vô Sát nhìn bình nước long lanh hồi lâu rồi chợt nhớ đến gì đó liền la lên “Đây là nước của suối thần, sao ngươi có thể tìm thấy nó vậy?”

“Rõ ràng nó nằm trong một hang động trên núi, đi ngang sẽ thấy liền, sao ngươi lại không thấy nó” Diêm La thấy Quỷ Vô Sát hốt hoảng thế liền khó hiểu.

“Cái này phải nói là ngươi may mắn hay là đạp trúng vận chó chết nào thế. Người của ma vực bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm thứ này, bọn chúng không tìm ra được. Ngươi vậy mà mới đến liền tìm thấy nó, chẳng lẽ ngươi thật sự có liên quan đến ma giới?” Quỷ Vô Sát kết luận một điều khiến Diêm La cảm thấy hứng thú.

Ma giới là vùng đất chết vì thế các thần thú đều chọn nơi đây để trú ngự nhằm tránh xa những kẻ tham lam. Từ lúc khai thiên lập địa người làm chủ trời đất tạo ra tam giới đã ném những thứ trân bảo quý giá chôn vùi vào ma vực, đồng thời thả hết ma khí bao quanh bảo vệ chúng. Năm đó ma vương Hỏa Lệ lợi dụng những thứ đó mà tu luyện nhằm muốn đánh bại những người đứng đầu Thiên, Địa, Vô. Cuối cùng hắn cùng ba vị kia đồng quy vu tận đồng thời sức mạnh của cả bốn người tản ra khắp ma giới phong ấn hết tất cả những thần thú thượng cổ đang trú ngự.


0 comments:

Post a Comment