Chương 8: Phượng Vũ Thần, Thân Thế
Quỷ
Vô Sát theo chân Diêm La đến cái động chứa suối thần, rõ ràng Quỷ Vô Sát không
nhìn thấy cái động đó. Diêm La nắm tay dắt hắn vô, đến khi đã ở bên trong động
thì Quỷ Vô Sát mới cảm thấy mình thật phi thường. Lúc nãy hắn đã xuyên qua núi
mà vô, nhìn Diêm La bằng một ánh mắt không thể ngưỡng mộ hơn.
“Ngươi thật sự là may mắn hay sao?” Quỷ Vô Sát nhìn bao quanh cái động nhỏ rồi
tiến lại gần suối thần rộng lớn.
Diêm
La cũng đang khó hiểu tại sao chỉ có mình hắn nhìn thấy cái động này. Hai người
cùng quan sát một hồi liền thấy ẩn hiện dưới đáy hồ có một cánh cửa. Quỷ Vô Sát
liền nhảy xuống rồi dùng sức kéo mở cánh cửa ra, dòng nước cũng theo chỗ hở của
cửa mà rút cạn dần. Sau khi nước rút hết thì một đường cầu thang hiện ra, Diêm
La tính đi xuống thì Quỷ Vô sát đã kéo hắn ra sau và đi xuống trước. Nhìn bóng
lưng phía trước đang bảo hộ mình phía sau khiến trái tim Diêm la chìm vào một hồi
mềm mại.
Càng đi xuống thì ánh sáng càng mất dần, Quỷ Vô Sát biến ra một viên dạ
minh châu sáng rực một khoảng không phía trước. Có thể thấy hai bên bờ tường là
hình rồng tím được điêu khắc tỉ mỉ, Diêm La nhìn thấy thì cũng sững sốt, rồng
này cùng một màu với thân hình của hắn. Càng tiến vào sâu thì càng nhiều bức tượng
điêu khắc rồng tím từ nhỏ đến lớn. Người ngoài nhìn vào thì thấy nó rất đẹp và
sắc xảo, nhưng đối với Diêm La đây chẳng khác nào lăng mộ. Cảm giác gió lạnh từ
phía sau Quỷ Vô Sát quay lại nhìn thì thấy Diêm La đã đen mặt đứng yên tại chỗ
nhìn những tượng rồng hai bên vách.
“Phải chăng đây là tổ tiên của ta” Diêm La nói xong cũng vượt mặt Quỷ Vô Sát tiến
sâu vào trong.
Phía
trong cùng là một tòa điện pha lê màu tím thật diễm lệ, những viên pha lê lấp
lánh phía trên tỏa ra những màu sắc đậm nhạt khác nhau. Phía trước mắt là một
chiếc ghế hình rồng tím trạm trổ và được đính từng viên kim cương màu tím sang
trọng. Quỷ Vô Sát như không tin vào mắt mình, hắn nghĩ có thể Diêm La phát hiện
ra cái hang động này là có sự liên quan mật thiết. Nhưng hoa mỹ đến mức như vậy
rất khó mà chấp nhận được. hắn tiến lại gần Diêm La vẫn đang đứng ngẩn người một
mình, đôi mắt tím của hắn như ngày càng đậm hơn.
“La nhi, ngươi không sao chứ?” Quỷ Vô Sát nắm lấy bàn tay đã lạnh đi của hắn xoa
xoa truyền hơi ấm qua.
Diêm
La vẫn im lặng không nói gì, hắn tiến lại gần cái ghế tự mình ngồi lên. Vừa ngồi
xuống thì bỗng dưng dưới đất rung nhẹ từng hồi rồi hiện lên một cỗ quan tài
trong suốt ánh vàng. Mà màu vàng đó chính là màu của thứ nằm bên trong. Một con
phượng hoàng vàng óng đang nhắm mắt nằm im, nhưng có thể thấy nó vẫn hô hấp.
“Phượng Vũ Thần” Quỷ Vô Sát lên tiếng trầm thấp “Hóa ra nó bị phong ấn ở đây,
cách thức phong ấn cũng lạ ghê nhỉ” Hắn cảm thấy cái con vàng khè nằm trong quan tài thật chướng mắt.
Diêm
La lại gần thì có một nguồn năng lượng như đang muốn bùng phát trong người hắn.
Ánh mắt tím nhìn chằm chằm chiếc quan tài một hồi lâu thì nắp quan tài từ từ mở
ra. Quỷ Vô Sát nhìn cảnh tượng trước mắt thật quá dọa người rồi. Sau khi nắp
quan tài được mở ra thì Phượng Vũ Thần cũng dần dần mở mắt. Khi nó bắt gặp ánh
mắt màu tím kia liền động cánh bay đến trước mặt Diêm La rồi quỳ xuống cung
kính.
“Phượng Vũ xin ra mắt đại quân” Nó vừa cất tiếng thì cả Diêm La lẫn Quỷ Vô Sát đều
hết mức kinh ngạc.
“Ngươi có thể nói được?” Diêm La bình tĩnh lại trước hỏi nó.
“Đương nhiên là được, ta là thần thú thượng cổ biết nói nha.” Phượng Vũ nói xong
liền biến thành một cậu nhóc khoảng 10 tuổi, trên thân mặc một xiêm y màu tím
nhạt. Ánh mắt của nó cũng là một màu tím, Quỷ Vô Sát tiến lại gần nó rồi hỏi “Không phải lúc nãy ngươi toàn thân vàng kim
sao? Sao giờ lại thành màu tím rồi?”
Phượng
Vũ nhìn Quỷ Vô Sát một hồi rồi không trả lời, cứ nhìn Diêm La mà cười tươi với
hắn. Thấy mình bị ngó lơ Quỷ Vô Sát như muốn nhào tới đánh nó thì Diêm La đã
can lại và hỏi nó thay hắn.
“Ta cũng muốn biết, tại sao lại như vậy?” Diêm La vừa dứt lời thì Phượng Vũ liền
trả lời ngay.
“Ta rất ghét màu vàng, vốn dĩ thân ta là màu tím nhưng vì bị tên yêu nghiệt kia
biến thành một vàng kim chết tiệt” Hắn vừa nói vừa nghiến răng.
“Yêu nghiệt nào?” Diêm La lại hỏi tiếp.
“Chính là Thiên hoàng ở Thiên giới đó. Tên khốn kiếp” Phượng Vũ nổi lửa hai mắt nhìn
lên trần động.
“Còn hang động này là gì?” Thanh âm Diêm La lại vang lên.
“Đây là lăng mộ tổ tiên của Tử Long Đại Lục” Phượng Vũ nghẹn ngào giọng nói.
“Ngươi quen biết ta sao?” Giọng nói của Diêm La đã phần nào run rẩy.
“Từ lúc người sinh ra ta đã ở bên cạnh người rồi” Đôi mắt Phượng Vũ ngấn nước
nhìn Diêm La.
Dường
như Diêm La đã đoán được một phần nào đó của sự việc, hắn cố nến bình tĩnh biến
ra một cái bàn và ba cái ghế, ngồi xuống rồi bảo “Ngươi kể tường tận mọi việc
cho ta nghe, không sót một chữ nào”. Nghe Diêm La nói xong Phượng Vũ cũng ngồi
xuống và kể lại mọi chuyện cho hai người nghe.
“Được. Ta vốn là thần thú không thể tiến hóa ở Tử Long Đại Lục, mà chủ nhân của ta chính là trưởng công
chúa của Thiên giới .Trong một lần dạo chơi thì người gặp được cha ngươi quốc
vương của Tử Long Đại Lục, một đại lục nằm gần Ma giới. Nhưng lúc đó, Thiên hoàng
không đồng ý cho chủ nhân ta quen biết với người của Tử Long Đại Lục vì cho rằng
cha của ngươi không xứng. Chủ nhân không chấp nhận nên đã bỏ trốn khỏi Thiên giới
đến sống trong vương cung của cha ngươi, làm một vương hậu hạnh phúc nhất. Cứ
tưởng cuộc sống sẽ yên ổn, nhưng vào lúc chủ nhân mang thai người thì Thiên giới
phái người đến nhằm tiêu diệt Tử Long Đại Lục, muốn bắt chủ nhân về lại.
Cha ngươi vì bảo vệ Đại Lục mà hy sinh hết ngàn năm tu luyện đưa hết người dân đến Vô giới tránh nạn. Hắn dùng chút hơi thở cuối cùng truyền linh lực cho mẹ ngươi nhằm bảo vệ người thoát khỏi sự truy đuổi của thiên giới. Lúc đó ta cùng với chủ nhân chạy đến Huyết Dạ Trì để tránh nạn, cũng tại nơi đó mà sinh ra ngươi. Cho tới khi ngươi được một tuổi thì chủ nhân bị bắt về và bị đày xuống thiên trì, còn ngươi thì bị thiên mẫu lúc đó đem đi. Thiên hoàng chán ghét màu tím của ta nên đã biến ta từ màu tím chuyển sang vàng kim và phong ấn vào đây. Trước lúc ta bị phong ấn thì ta đã lập lời thề rằng chỉ người có đôi mắt tím mới có thể ra lệnh cho ta.”
“Qua bao nhiêu năm ta cũng đợi được người tới, đại quân bao năm qua người vẫn sống tốt chứ, tên ngọc đế đó có làm khó dễ gì người không? Ta rất hổ thẹn vì năm đó không thể bảo vệ được chủ nhân..” Phượng Vũ òa khó nức nở, hắn nhớ năm đó vì chủ nhân ra lệnh không được phép chống đối, nếu hắn không nghe lời thì có lẽ mọi việc đã khác. Càng nghĩ càng khó chịu, hắn càng khóc lớn hơn.
Cha ngươi vì bảo vệ Đại Lục mà hy sinh hết ngàn năm tu luyện đưa hết người dân đến Vô giới tránh nạn. Hắn dùng chút hơi thở cuối cùng truyền linh lực cho mẹ ngươi nhằm bảo vệ người thoát khỏi sự truy đuổi của thiên giới. Lúc đó ta cùng với chủ nhân chạy đến Huyết Dạ Trì để tránh nạn, cũng tại nơi đó mà sinh ra ngươi. Cho tới khi ngươi được một tuổi thì chủ nhân bị bắt về và bị đày xuống thiên trì, còn ngươi thì bị thiên mẫu lúc đó đem đi. Thiên hoàng chán ghét màu tím của ta nên đã biến ta từ màu tím chuyển sang vàng kim và phong ấn vào đây. Trước lúc ta bị phong ấn thì ta đã lập lời thề rằng chỉ người có đôi mắt tím mới có thể ra lệnh cho ta.”
“Qua bao nhiêu năm ta cũng đợi được người tới, đại quân bao năm qua người vẫn sống tốt chứ, tên ngọc đế đó có làm khó dễ gì người không? Ta rất hổ thẹn vì năm đó không thể bảo vệ được chủ nhân..” Phượng Vũ òa khó nức nở, hắn nhớ năm đó vì chủ nhân ra lệnh không được phép chống đối, nếu hắn không nghe lời thì có lẽ mọi việc đã khác. Càng nghĩ càng khó chịu, hắn càng khóc lớn hơn.
Diêm
La nghe toàn bộ câu chuyện xong hắn cẳm giác như mình vừa mới chết đi sống lại.
Bao năm qua hắn bị che mắt, hắn cứ cho rằng mình là con của thiên hoàng nhưng
thực chất lại không phải. Bởi vì ghét cha hắn mà ngọc đế mới tìm mọi cách gây
khó dễ cho hắn. Còn việc thường xuyên giam hắn ở thiên trì là có ý gì. Muốn cho
hắn ở cùng một chỗ với mẹ hắn sao? Hay cho Thiên hoàng, hay cho Thiên mẫu, món nợ
tình thân này hắn nhất định phải trả.
“Ngươi nói nơi đây là lăng mộ của gia tộc ta, vậy cha ta là con rồng nào trên
vách tường thế?” Diêm La như nghĩ đến thân thể của cha mình được đính vào tường
liền khó chịu.
“Không có, quốc vương luôn ở bên cạnh người mà.” Phượng Vũ đưa mắt nhìn Huyết Cầm
sau lưng Diêm La.
Hắn
sững người đỡ lấy Huyết cầm đặt lên bàn “Ngươi nói cây đàn này là cha ta?”
“Đúng vậy, năm đó khi quyết chiến với Thiên hoàng, quốc vương không muốn thân
xác của mình rơi vào tay hắn nên đã nhờ ma tôn của Vô giới độ hóa thân rồng
thành Huyết Cầm và cất giữ nó ở Huyết Dạ trì, tới khi người trưởng thành nó sẽ
tự đến tìm người.” Phượng Vũ nhớ lại càng thấy chua xót hơn nữa.
Quỷ
Vô Sát không ngờ tới cha mình năm xưa lại có quan hệ với cha của Diêm La. Hắn
nghĩ chuyện này không còn đơn giản nữa, ẩn tình mà Vô giới với Thiên giới không
đội trời chung xem ra cần phải tra kỹ lại lần nữa. Diêm La vuốt nhẹ thân đàn, hắn
có thể cảm nhận được Huyết Cầm rung lên một cái rồi chiếu lên trên tường một bức
thư bằng máu.
“Con trai, khi con đọc được bức thư này có lẽ con đã biết được thân thế của
mình. Năm xưa cha vô lực không bảo vệ được mẹ và con cha thấy rất hổ thẹn. Vì
thế cha dùng chút linh lực cuối cùng của mình lưu giữ lại cho con những lời cuối
cùng này. Hãy thay cha khôi phục lại Tử long đại lục, đưa người dân về lại vùng
đất an ổn ngày xưa, đưa tổ tiên của mình về lại đất rồng như vậy họ mới được
siêu thoát. Và việc cuối cùng là đưa mãnh thần hồn của cha còn xót lại trong Huyết
Cầm vào thiên trì, ta muốn ở cùng một nơi với mẹ của con. Đừng cố trả thù cho
cha mẹ, con hãy sống một cuộc sống thật tốt nhé con trai, ta chỉ tiếc một điều
là chưa được gặp con, nhưng có lẽ đây là số phận đã sắp đặt ta và con không có
duyên gặp nhau rồi. Nếu có kiếp sau ta vẫn muốn chúng ta được làm phụ tử”
Những
chữ cuối cũng đã biến mất, Diêm La đã nước mắt đầy mặt, hắn không nhịn được, hắn
không đè nén được. Hắn không biết bản thân mình nên làm gì lúc nãy, tất cả đều
rõ ràng đến mức hắn cảm nhận được sự tình năm đó một lần tái hiện lại trước mắt
mình. Những đau đớn mà cha mẹ hắn phải gánh chịu, những tủi nhục mà người dân của
gia tộc hắn phải nhận lấy. Họ phải sống chui sống nhủi để trốn tránh Thiên giới,
cực khổ đến nhường nào, tang thương đến biết bao. Cha hắn, đã phải đánh đổi cả
linh hồn mình để bảo hộ hắn cho đến bây giờ. Mẹ hắn, phải chịu sự đọa đày của
thiên trì mãi mãi không thể siêu thoát.
Hắn tự hỏi tại sao, tại sao gia đình hắn
phải chịu khốn cảnh như thế, họ đã làm gì sai mà phải chịu đựng như vậy. Quỷ Vô
Sát ôm chặt lấy Diêm La để hắn phát tiết khóc cho đã một lần. Phượng Vũ cũng
khóc nức nở một bên, nó tuy chỉ là thần thú nhưng nếu không có cha mẹ của Diêm
La thu nhận hắn, chăm sóc hắn, truyền thụ linh lực, giúp hắn tu luyện thì có lẽ
hắn vẫn chỉ là một con phượng hoàng mãi mãi không thể tiến hóa. Việc nó có thể
làm lúc này là bảo hộ thật tốt Diêm La, không để ai làm tổn hại đến hắn, chỉ có
như vậy nó mới có thể đền đáp được công ơn của cha mẹ Diêm La.
Bầu
trời ngoài động cũng bắt đầu tối sầm lại rồi trút những đợt mưa lớn, sấp chướp
rền rang như đang nổi giận, giống như cơn gận của Diêm la lúc này. Tuy rằng cha
hắn bảo hắn không được trả thù nhưng hắn nào có nuốt trôi thù hận này. Nếu cha
hắn biết được hắn cũng đang chịu sự giam cầm của ngọc đế thì có lẽ cha hắn sẽ ủng
hộ những việc mà hắn sắp làm.






0 comments:
Post a Comment